“Vợ yêu của anh ở đây, anh còn định nhờ vả ai nữa hả?”
Đúng là anh định nhờ vả người ta về khoản bếp núc này, vì anh không muốn cô còn trẻ mà sau này khi cưới anh phải lo thêm chuyện lặt vặt gia đình.
Nhưng khi nghe câu nói kia của cô, cảm thấy rất có lý, để người khác xen vào tổ ấm của riêng hai người, anh lại càng không muốn hơn.
Dụ Ngôn Gia thấp giọng thỏa hiệp.
“Đều nghe em.”
Trình Doãn lúc này mới vui vẻ hơn một chút, tinh nghịch kéo tay anh đến bàn ăn, đôi tay thoăn thoắt kéo ghế giúp anh, giọng nói mềm như bông.
“Nào, đêm nay để em phục vụ anh.” Nói xong còn tinh nghịch nháy mắt với người đàn ông, Dụ Ngôn Gia chăm chú không dứt, không kiểm soát mà ánh mắt trở nên tối đi.
Quay trở lại bàn ăn, anh muốn chuyển sự chú ý của mình lên đủ loại mỹ vị mà cô đặc biệt chuẩn bị.
Tay kéo ghế ngồi giúp cô, trong đầu lại không ngừng xuất hiện dáng vẻ linh động của thiếu nữ vì anh mà chuẩn bị bữa tối, từng hành động, từng hình ảnh chen nhau nhảy múa trong đầu.
Ngón tay mềm mại, thân hình lắc lư…
Cổ họng người đàn ông đột nhiên nóng ran.
“Sao thế?” Trình Doãn thấy anh đứng phía sau lưng cô một lúc lâu, quay đầu lại thì thấy vành tai anh đã đỏ ửng.
Cô bắt đầu lo lắng.
“Bé Dụ, chẳng lẽ chuyện đó khó giải quyết đến vậy sao?”
Nhìn xem, cô đã làm ra chuyện lớn khiến anh lao lực thế này.
Dụ Ngôn Gia né ngón tay cô chạm lên mặt mình, thấp giọng ho khan.
Chết tiệt! Tại sao ở cạnh cô, anh lại liên tục suy nghĩ không đứng đắn thế này?
“Bé Dụ, quay qua đây em xem…”
“Trình, Doãn.” Dụ Ngôn Gia đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, động tác mang theo lực, khiến người con gái trước mặt không khỏi sững sờ.
“Anh là người đàn ông trưởng thành.
Không còn bé nữa…”
Dụ Ngôn Gia quay đầu nhìn cô, nói là nhìn nhưng thực chất chỉ dám cúi đầu xuống thật thấp.
“Lớn rồi thì cái gì cũng dám làm.”
Trình Doãn nhìn dáng vẻ chật vật của anh, cảm thấy khó hiểu.
Dám? Dám cái gì chứ?
“Bé… à không anh…”
Lời chưa dứt, cả người Trình Doãn bất thình lình dán chặt lên tường, cô tròn mắt nhìn hành động cuồng dã của anh, ngón tay giữ chặt cổ áo người đàn ông