"Muốn ăn em ấy, ở đâu cũng là giường."
"..."
Đậu xanh rau má!
Nhìn đôi mắt đầy dục hỏa của anh, cô biết hiện giờ lấy cứng đối cứng là không thể.
Thể lực cô đương nhiên không bằng anh, nếu cố chấp phản kháng thì chẳng khác nào tự lấy đá đập chân mình.
Vậy nên...
"Ông xã, chúng ta rõ ràng với nhau được không?"
Quả nhiên giọng điệu ngọt ngào của phụ nữ chính là vũ khí trí mạng với đàn ông.
Chí ít Dụ Ngôn Gia cũng đã dừng lại, đổi thành nhìn cô chăm chú.
"Em vừa gọi anh là gì?"
Cô gái nhỏ Trình Doãn nằm trong lòng anh, cười khúc khích.
"Ông xã...!em chỉ coi Ưu Thành Nhan là tiền bối.
Anh cũng biết em với nghiệp diễn nghiêm túc cỡ nào.
Huống hồ, em cũng có quy tắc riêng của bản thân."
Người đàn ông như thể rửa tai lắng nghe.
"Ông xã, quy tắc của em là anh.
Thật lòng diễn cảnh tình cảm yêu đương cũng chỉ có anh.
Em chính là diễn yêu với cả thế giới, thật lòng với mình anh mà thôi."
Đối với đàn ông mà nói, sự sùng bái và ỷ lại của phụ nữ chính là liều mê dược hiệu quả nhất không gì bàn cãi được.
Chỉ cần vài câu ngọt ngào đã có thể khiến cốt thép trở nên mềm mại.
Dụ Ngôn Gia không phải ngoại lệ.
Ngữ khí chân thành, có nhu có cương, lạt mềm buộc chặt.
Chiêu này quả nhiên hữu dụng!
Dụ Ngôn Gia thừa nhận.
Anh thua rồi, thua tâm phục khẩu phục luôn rồi.
Hết xoa lại nắn, hình như giày vò anh chưa đủ, Trình Doãn còn bồi thêm mấy cái vuốt ve, thành công biến lang sói trở thành mèo con.
"Ông xã, đêm qua người ta rất mệt..." Trình Doãn chỉ khắp nơi trên người mình, đều là những nơi in dấu hôn mập mờ từ đời nào.
"Người ta đã như vậy rồi, anh nỡ sao?"
Gương mặt Dụ Ngôn Gia dịu đi trông thấy.
Anh đổi tư thế, chuyển thành ôm cô đặt lên đùi mình, vùi mặt vào hõm cổ hít hà hương tóc cô, giọng khàn khàn.
"Tiểu yêu tinh."
Trình Doãn để mặc anh nũng nịu, thì ra nhiều khi chẳng cần đánh nhau tơi bời máu lửa, cô cũng có thể dễ dàng đánh gục anh như thế!
Haha!
Rất có cảm giác thành tựu!
Dụ Ngôn Gia như đứa trẻ được dỗ ngọt, giờ khắc êm đẹp này dù bị phá hỏng bởi tiếng chuông điện thoại cũng chỉ nhíu mày một chút.
Là điện thoại của Dụ Chính.
"...!tôi biết rồi..."
Cuộc điện thoại không lâu, chỉ vỏn vẹn vài chục giây, ngắt điện thoại xong, Trình Doãn thấy rõ tâm trạng anh có phần nặng nề.
"Sao thế?"
"Anh để người ở lại, xong việc nhớ gọi cho anh."
Cô mơ hồ gật đầu, nhận ra tính nghiêm trọng trong ngữ khí nói chuyện của anh, nhanh nhẹn rời khỏi ghế.
Trước đây Lợi Bỉ từng nói Dụ Ngôn Gia có thể thành công đi đến bước này đều không phải may mắn, khi để lộ sơ hở thì bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Đợi Trình Doãn nghĩ lung tung xong thì căn phòng đã không còn hơi ấm của anh nữa rồi.
Cả người cô gái như quả bóng da xì hơi, ủ rũ trông thấy.
Tâm trạng không tốt, lại gặp đúng người không muốn gặp.
Đây là tầng hai của Giai Thụy, không có quá nhiều máy ghi hình.
Vì thế Nhan Điềm mới đánh bạo một mình tới.
Ngay khi thấy cô bước ra từ phòng Chủ tịch, bà ta lập tức tiến lên, giọng điệu van xin khẩn khoản.
"Tiểu Doãn, con giúp chúng ta được không? Giúp chị gái con được không? Nó mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên, đến đêm toàn mơ thấy ác mộng mà nói sảng.
Mẹ rất sợ, con giúp ta...!giúp ta có được không?"
Mặt mày Trình Doãn chả biểu lộ cảm xúc gì, trông rất vô cảm.
"Rốt cuộc bà muốn gì?"
Đôi mắt đầy nước của bà ta đáng thương đến đau lòng, khuôn mặt đứng tuổi nhăn rúm ró cả lại.
Nghe cô nói vậy còn