Qua vài hôm, Ưu Thành Nhan vì không chịu nổi sự ngột ngạt trong bệnh viện liền muốn quay lại hoàn thành tiến độ quay phim.
Dù sao đây cũng là phân cảnh của hai diễn viên chính.
Nam nữ chính sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lấy được bản đồ cho tổ chức, cả hai đều bị thương mà phải nán lại dưới chân núi mượn nhà dân để dưỡng thương.
Tình yêu trải qua vào sinh ra tử mới là thứ tình cảm đáng trân trọng nhất.
Phong Húc đi ra ngoài, áo bó bên ngoài bị rách thành nhiều mảnh, cộng thêm việc phải xé lung tung để băng bó cho Phùng Yên Sâm, thành ra áo nhìn cũng chẳng ra áo.
Người đàn ông quyết định để trần, cứ thế đi ra ngoài nhặt thêm củi đem về.
Phùng Yên Sâm nằm co ro trên chiếc phản lớn trong nhà sàn, hai mắt lim dim, dường như là vết thương khá nặng, còn có dấu hiệu sốt cao.
Đến lúc Phong Húc lấy được cả thức ăn từ chỗ chủ thôn, Phùng Yên Sâm đã ngủ li bì, thần trí còn có phần hỗn loạn.
Cô như vậy khiến anh càng cuống quýt, sau khi thêm củi vào lửa, nhân lúc tô cháo trong tay còn ấm liền đem đến bón cho cô vài muỗng, hy vọng sẽ giúp cô nạp năng lượng, có tinh thần mà vượt qua một đêm.
Phùng Yên Sâm nhắm hờ hai mắt, miệng khô sắp nứt cũng không chịu mở, mặt mày nhăn nhó, vì nơi này không có thuốc giảm đau.
"Cố gắng ăn một chút."
"Há miệng ra, bằng không tôi bón cho em!"
Phong Húc hấp tấp giữ lấy cằm cô, đẩy một thìa cháo vào, lúc này Phùng Yên Sâm mới miễn cưỡng ăn được một chút.
Phong Húc lại dùng mảnh vải sạch từ áo mình lau khóe miệng cho cô, để mặc cô dựa đầu vào mình.
Người diễn rất chuyên chú, còn người xem thì như nước tràn bờ đê rồi.
Chiếc ly thủy tinh trong tay Dụ Ngôn Gia bị siết chặt, cứ mỗi một động tác đụng chạm của Ưu Thành Nhan lên người Trình Doãn lại khiến nó chịu một lực đạo kinh khủng.
Cuối cùng "cạch" một tiếng, thành ly bị bóp đến mức nứt toát ra, kéo thành một đường, tựa sấm sét giữa trời quang.
Phùng Yên Sâm no bụng thì lại tỉnh táo, thân người cô hơi động, khắp người liền truyền đến cảm xúc đau nhức.
Người con gái khẽ kêu lên, khiến Phong Húc hoảng loạn như gặp quỷ.
"A Sâm?"
Dù lay thế nào cũng không chịu tỉnh, nhìn cô đang cắn môi đến bật máu.
Nếu còn để cô cắn răng chịu đựng thế này, có khi cắn trúng lưỡi cũng nên.
Ánh mắt Phong Húc thoáng hiện tia phức tạp, anh hình như có suy nghĩ muốn hôn cô!
Đạo diễn ngồi phía trước Dụ Ngôn Gia, nín hơi sắp tắc thở!
Phía trước là phân cảnh cảm động nói không nên lời, nhưng phía sau lưng ông ta chính là địa ngục!
Nam mô A di Đà phật!
Ánh nhìn của Dụ Ngôn Gia lúc này dường như nhuốm đầy mùi vị chết chóc.
Cảnh này bắt buộc phải hôn để đẩy cao cảm xúc cũng như giới hạn tình cảm của tuyến nhân vật, đặc biệt là nam chính.
Nam chính hôn nữ chính là bắt buộc, tuyệt đối không thể dùng thế thân, càng không thể đến đây đã hô cắt.
Nét mặt Ưu Thành Nhan thoáng chốc phức tạp, vừa muốn hôn thật, vừa dè chừng người đàn ông nào đó phía xa xa.
Chẳng biết trùng hợp hay cố tình, vẻ mặt bất đắc dĩ của Ưu Thành Nhan lúc này không thể không hợp hơn để diễn tả cảm xúc của Phong Húc.
Vừa muốn vừa dè chừng.
Chính là kiểu yêu nhưng không thể nói, muốn hành động nhưng lại lưỡng lự chùn bước.
Không thể bỏ cũng không thể dùng thế thân, vậy thì chỉ có thể bắt góc quay.
Phong Húc nhẹ nhàng đỡ lấy cái cằm nhỏ của cô gái, khẽ cúi đầu xuống.
Hơi thở hai người bỗng chốc quyện vào nhau, ngay lúc Trình Doãn căng thẳng nhất, gương mặt Ưu Thành Nhan chỉ còn cách cô đúng hai xen ti mét.
Duy trì mười lăm giây, quả thực không thể lâu hơn.
"Rất tốt! Cắt!"
Trình Doãn vô thức thở phào nhẹ nhõm, điều đầu tiên sau khi cô mở mắt giả bệnh chính là quan sát biểu hiện của Dụ Ngôn Gia.
Gương mặt người đàn ông nghiêm lại, trán nổi ba vạch đen, sải bước đến cạnh rồi ôm cô kiểu công chúa rời đi.
"Bé Dụ, anh ta chưa hôn em, anh ta canh máy quay,