Trình Doãn trở mình trên giường, lúc này mới phát hiện hình như Dụ Ngôn Gia đã thay một bộ ga giường mới, toàn thân cô cũng không còn cảm giác dính nhớp như nửa đêm hôm qua nữa.
Ài, sói ăn no thật biết tự giác!
Bụng có chút cồn cào, cô liền hấp tấp trèo xuống giường tìm thứ gì đó nhét bụng.
Ai ngờ quá vội vã mà "hành động khinh suất", đùi trong lẫn hạ thân lập tức đau đến run người.
"Khốn nạn..."
Trình Doãn rít một hơi, ngón tay đành phải bám lấy vách tường lê lết xuống, hệt như một đóa hoa kiều diễm bị bão táp vùi dập.
Đánh răng rửa mặt qua loa, Trình Doãn cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, đi xuống phòng bếp, mùi thức ăn vẫn còn thoang thoảng bên cánh mũi.
Cô lười hâm nóng lại, cứ thế lấy ra dùng luôn.
Vốn dĩ bộ phim cuối năm vẫn còn dang dở, nhưng suy cho cùng nam chính chưa "hồi sức" xong, vậy nên thời gian này cô lại khá rảnh.
Đầu tiên là gọi điện thoại về nhà, hỏi thăm tình hình của Trình Tống.
Diệp Hạo rất nhanh đã bắt máy, thanh âm có chút mệt mỏi.
"Bác sỹ Diệp, ông ấy sao rồi?"
Đầu bên kia có tiếng hét của phụ nữ, nhưng rất nhanh đã bị át đi, cô còn mơ hồ nghe tiếng đóng cửa.
Diệp Hạo ừ nhẹ.
"Hồi phục cũng tốt, chắc hẳn cô biết thủ phạm rồi?"
Trình Doãn vờn ly sữa bò trước mặt, không mấy hào hứng lắm.
"Nợ cũ đòi chưa xong lại đến nợ mới, tích dần rồi đòi lại cũng không muộn."
Đáp lời cô, đầu dây bên kia chỉ khẽ cười.
Trình gia dù có tiếng nói thế nào trên đất Tân Thành thì đối với Dụ gia cũng chỉ là muỗi vo ve bên tai.
Dụ Ngôn Gia đã muốn xen vào chuyện của mấy gia tộc nhỏ, cũng không tính là đao to búa lớn gì.
Nếu lúc trước, có khi anh còn nghĩ Dụ Ngôn Gia đối tốt với cô nhóc này chỉ là đáp lễ, chỉ là bây giờ...
Làm việc cho Trình gia bao nhiêu năm, anh vốn tưởng Trình Doãn chính là một đóa hoa lê tinh khiết, trong trắng thuần khiết, khi chạm vào thì sẽ e thẹn như cây xấu hổ, thu mình tránh phiền phức.
Nhưng biểu hiện của cô khác với trước kia rất nhiều.
Đặc biệt kể từ khi được Dụ Ngôn Gia vác vào bệnh viện, cái gì mà khóc lóc nói eo không giữ được, lại cái gì mà phải gọi tôi là A Doãn...
Chẳng lẽ Dụ Ngôn Gia có tài "hắc hóa" người khác đến vậy sao?
"Chuyện của ông ấy nhờ cả vào anh, tôi cúp máy đây."
"Đợi đã..." Diệp Hạo vội ngăn.
"Hử?" Không ngờ cô thật sự đáp lại.
Diệp Hạo nhất thời lúng túng, khẽ hắng giọng nhớ ra vấn đề cần nói.
"Ba cô muốn cô tối nay thay ông ấy đi tiệc từ thiện..."
"Không rảnh."
Trình Nhược đâu? Trình Lăng đâu? Sao không bảo cặp long phụng trời ban của ông ta thay ông ta đi đi? Bao nhiêu năm vứt cô vào xó nhà, bây giờ ân hận muốn đùn đẩy lôi kéo cô sao?
Xin lỗi, cô không phải thánh mẫu.
Loa truyền đến tiếng tút kéo dài, Diệp Hạo thở dài thành tiếng, khẽ lắc đầu.
Quả nhiên ngang bướng như dự định của Lưu Giang.
Bà ngồi cạnh nhìn Trình Tống ngủ say, khẽ hỏi anh.
"Nó không đồng ý thật sao?"
Diệp Hạo gật đầu.
"Tôi biết mà, con bé hận ông ấy, từ trước đến nay chỉ nghe lời Dụ tổng..."
Trình Doãn cạn sạch ly sữa bò, thả vào máy rửa bát, lúc sau lại chống tường đi ra phòng khách.
Ting...
Lúc đi qua đồng hồ treo tường, thời gian đã điểm mười một giờ trưa.
Chẳng lẽ Dụ Ngôn Gia đi làm về rồi?
"Ngôn Gia, em đến đưa..."
Cửa vừa mở, đối diện với Dụ Các không phải người đàn ông mà cô ta muốn gặp, vì vậy nụ cười trên môi như đốm lửa tàn lập tức dập tắt.
"Vấn đề gì?" Trình Doãn dựa người vào thanh cửa, thầm suy xét xem đứa cháu gái ngoại giống của Dụ Ngôn Gia đang tính giở trò gì.
"Ngôn Gia, anh ấy không có nhà sao?"
"Phải gọi bằng chú chứ?" Trình Doãn nhướng mày, từ tốn hỏi vặn lại.
Dụ Các ngược lại không có biểu hiện e ngại nào, còn tủm tỉm mỉm cười.
"Cô nói gì thế...!anh ấy còn trẻ như vậy..."
Nhận được câu trả lời không đúng ý mình, Trình Doãn không nổi giận mà chỉ chẹp miệng một cái.
"Ừa, cũng đúng thôi...!dù sao anh ấy với cô cũng không phải máu mủ ruột già gì."
"Trình Doãn, cô nói thế là ý gì?" Dụ Các bất chợt nói lớn, lông mày cũng tranh nhau đá đá lung tung.
"Còn biết tôi là ai cơ à?" Thiếu nữ vươn tay, làm bộ muốn đuổi người.
"Về đi, anh ấy không có nhà."
"Đợi đã..." Dụ Các vội lấy tay ra đã, mắt thấy ngón tay sắp bị cửa kẹp đến nơi mới chịu rụt lại.
"Tôi có việc quan trọng muốn nói với anh ấy."
"Tôi chuyển lời."
Dụ Các âm