Lúc này trên tầng 4 toà nhà dạy học, Lý Đan Đồng và mấy chị em của cô ta đứng ở hành lang. Trong lúc bọn họ đang nói chuyện cười đùa, có một cô gái vô tình liếc nhìn xuống tầng, nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc bên cạnh bồn hoa thì mắt cô ta lập tức sáng lên, bàn tán hỏi:
"Các cậu nhìn xem, đó chẳng phải là lớp trưởng và Mạnh Ninh à?"
"Ừ ha, ối giồi ôi, hai người đó đang làm gì vậy?"
"Còn có thể làm gì nữa, nhìn dáng vẻ của lớp trưởng đi. Tám phần mười là tỏ tình với Mạnh Ninh chứ còn gì nữa?"
Vừa mới nói xong thì xung quanh im bặt, không ai lên tiếng. Cô gái đang nói chợt nhận ra điều gì, thế là cô ta vội vàng nhìn Lý Đan Đồng. Quả nhiên, khuôn mặt của đối phương như phủ một lớp băng lạnh, cô ta tự biết mình lanh mồm lanh miệng mà lỡ lời rồi. Lý Đan Đồng hừ một tiếng, lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không nói thì cũng không ai bảo cô câm đâu.
Lý Đan Đồng nhìn chằm chằm xuống dưới lầu, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, toàn thân cô ta bị bao phủ bởi một làn khói mù mịt không thể nào che giấu được.
Lúc này, bên cạnh bồn hoa ở tầng một.
Mạnh Ninh ghé mắt liếc Diệp Thư Triết, nhìn cậu trai trước mắt bằng cảm xúc thờ ơ chẳng chút động lòng. Sau khi nghe lời bộc bạch của cậu ta, cô càng lo lắng hơn về buổi tự học buổi sáng sắp bắt đầu trong năm phút tới, giờ ở cùng cậu ta, không bằng đi học thêm được mấy từ đơn.
Đôi lông mi dài của cô hơi cụp lại, cô bình tĩnh từ chối: “Xin lỗi lớp trưởng, nhưng tớ không thích cậu.”
Có lẽ bởi lo sợ sau này Diệp Thư Triết sẽ tiếp tục dây dưa nên Mạnh Ninh không để đường lui cho đối phương, nghiêm túc nói: "Còn nữa, tớ thực sự ghét bị người khác hiểu lầm mà nghĩ là chúng ta đang mập mờ."
"Tớ hy vọng sau lần đứng ở đây, chúng ta có thể giữ khoảng cách."
Nói xong, Diệp Thư Triết sững sờ ở tại chỗ. Vẻ mặt vừa bất ngờ vừa khiếp sợ, sắc mặt đủ màu y như tấm palette.
Hứa Dữu Dữu bên cạnh nghe được thì sửng sốt, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên với cô bạn cùng bàn.
Đó giờ không biết người bạn cùng bàn này lại còn biết giải quyết nhanh chóng đến vậy đó.
Mạnh Ninh cảm thấy mình nói thế là đầy đủ rõ ràng lắm rồi nên không thèm để ý tới phản ứng của Diệp Thư Triết nữa. Cô túm Hứa Dữu Dữu ở bên cạnh rời đi rất nhanh, không quay đầu lại.
Hứa Dữu Dữu vội vàng đuổi theo bước chân của cô, bắt kịp thì giảm tốc độ lại, tò mò liếc mắt về phía sau. Quả nhiên cô ấy nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thư Triết rầu rĩ, trông chẳng còn tỉnh táo nổi, xem ra bị đả kích không nhẹ.
Hứa Dữu Dữu khẽ tặc lưỡi, còn nhớ lại mấy lời nói vừa rồi của Diệp Thư Triết, vẻ mặt khinh bỉ: "Người này hay ghê ha, mấy lời mang ý ‘nay yêu người này mai chia là tay yêu người kia ngay’ (1) đó được cậu ta nói đến độ trong sáng thoát tục luôn."
Thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay, cậu ta nghĩ chuyện yêu đương dễ như mua rau ngoài chợ à?
Hứa Dữu Dữu nhỏ giọng khinh bỉ, còn Mạnh Ninh lại tâm lặng như nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Triết ở trong mắt cô cùng lắm chỉ là một người bạn cùng lớp mà cô không thường tiếp xúc. Bất kể đối phương có tỏ tình hay không, Mạnh Ninh cũng chưa bao giờ để ý đến cậu ta.
Người như vậy chưa đủ để cô quan tâm.
Hứa Dữu Dữu hỏi: "Cậu nói xem, nếu lớp trưởng không chịu từ bỏ thì sao?"
Mạnh Ninh nhếch môi, đôi lông mày tuyệt đẹp bình tĩnh, giọng điệu thờ ơ: "Chúng ta không để ý tới cậu ta nữa là được."
Cô nhớ lại tối thứ sáu, lúc Hoắc Tư Niên đưa cô về nhà, hai người còn nói về loại con trai được xem là lăng nhăng nhưng anh dường như cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô.
Nhưng trong lòng Mạnh Ninh đã có một niềm tin không thể giải thích nổi rằng, nếu là Hoắc Tư Niên, anh chắc chắn sẽ không nói những điều như Diệp Thư Triết vừa nói.
-
Sau khi lời tỏ tình của Diệp Thư Triết bị Mạnh Ninh từ chối, cậu ta không còn dây dưa gì nữa, khi nhìn thấy Mạnh Ninh còn cố ý tránh đi, cho dù người khác nhắc tới tên Mạnh Ninh, cậu ta cũng ngậm miệng không nói nửa lời. Sau một thời gian, những lời bàn tán về hai người cũng lắng xuống.
Chỉ chớp mắt một tuần đã trôi qua, ngày thi đại học cũng càng ngày càng gần.
Sau buổi tự học cuối cùng vào thứ sáu, Mạnh Ninh vội thu dọn sách giáo khoa, quyển này để lại trường học, quyển kia lại mang về nhà ôn tập. Hứa Dữu Dữu ở bên cạnh cũng mang ra một xấp sách giáo khoa dày, nhét đầy cặp tới mức muốn tràn ra, cô ấy xem một lượt rồi nhìn Mạnh Ninh, nói bằng vẻ mặt như đưa đám: "Ninh Ninh, tớ lại phải ở lại trường để học bổ túc rồi."
"Bổ túc toán học còn bổ túc thêm âm nhạc, tớ đã tạo cái gì nghiệp gì vậy!"
Mạnh Ninh cảm thấy đồng cảm sâu sắc, xoa đầu cô bạn cùng bàn mà an ủi vài câu.
Hứa Dữu Dữu thở dài, khóc không ra nước mắt nói: "Thật hâm mộ cậu, không cần học thêm mà mỗi lần thi đều có thể đứng ở một trong ba vị trí đầu!"
Mạnh Ninh xinh đẹp, thành tích lại cao, quả nhiên so sánh với ai là sẽ khiến họ tức chết.
Thành tích của Hứa Dữu Dữu vốn không tốt. Người nhà lo cô ấy không vào được trường top nên thời gian gần tới kì thi đại học, họ đã đăng kí cho cô ấy rất nhiều lớp học phụ đạo, mỗi ngày tan học về phải điên cuồng học bù đến rạng sáng.
Mạnh Ninh đang muốn an ủi cô ấy thì Hứa Dữu Dữu nhìn đồng hồ, vô cùng lo lắng bật dậy: "Thôi không nói nữa, tớ đi trước đây Ninh Ninh!"
Nói xong, cô gái đeo cặp sách chạy vội ra khỏi lớp học.
Bóng dáng mảnh mai của Hứa Dữu Dữu thoáng chốc đã biến mất theo hướng cửa phòng học, Mạnh Ninh nhìn một lúc rồi quay đi chỗ khác, thu dọn tập vở cặp sách mới đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Hôm nay chú Trương có việc không tới, cô phải bắt xe buýt đi về.
Không biết dạo này Hoắc Sâm bị làm sao mà luôn lạnh nhạt với cô. Cậu này từ trước đến nay vui giận thất thường, đôi với cô lúc nóng lúc lạnh làm Mạnh Ninh không đoán nổi trong lòng cậu bé này suy nghĩ cái gì, nên cứ để tùy ý cậu thôi.
Từ trường đi ra, Mạnh Ninh đeo cặp nặng trịch trên lưng đi bộ đến bến xe. Cô bước qua dòng người hối hả, đông đúc, một mình đi ở lối đi trên vỉa hè, chung quanh là tốp năm tốp ba học sinh đi thành đàn. Trên đường thi thoảng lại có tiếng xe cộ chạy qua rít gào, bấm còi inh ỏi.
Trước khi đến nhà họ Hoắc, Mạnh Ninh đã sớm quen đi bộ đến trường. Giao thông ở thị trấn Minh Nghĩa chưa phát triển, đường đến trường gồ ghề, đặc biệt là ngày mưa đá vụn đầy đường vô cùng lầy lội, đi lại càng khó khăn hơn. Mỗi lần đi qua đi lại giữa nhà chú và trường học, Mạnh Ninh đều mang một đôi dép cao su có lỗ.
Sau này được ông Hoắc nhận nuôi, Mạnh Ninh mới biết được giữa người và người trên thế giới này có sự cách biệt nhau rất lớn, hóa ra còn có những đứa trẻ được tài xế đón đưa đi học, được sống trong biệt thự lớn nhìn không thấy nóc, chỉ mỗi nhà bếp thôi đã lớn hơn phòng khách nhà chú của cô rồi.
Tất thảy mọi thứ ở nơi này đều hoàn toàn khác xa với thị trấn Minh Nghĩa.
Mạnh Ninh chợt nghĩ, rồi tâm tư lại càng bay xa hơn, cô chậm chạp đi về hướng bến xe.