Sau bữa tối, Hoắc Tư Niên rũ mắt nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm, anh ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Ninh, hỏi ý kiến của cô: “Có muốn đi xem chợ đêm không?”
Vốn dĩ anh muốn hỏi “Có muốn về nhà không?”, nhưng vừa mở miệng đã sửa lời thành chợ đêm, hai câu nói này dường như không khác biệt lắm.
Đôi mắt của cô gái nhỏ khẽ chớp, đôi mắt hạnh trong veo thuần khiết, sạch sẽ, cong thành hai vầng trăng khuyết, sáng lấp lánh rực rỡ: “Thật sự có thể sao?”
Hoắc Tư Niên nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như ngọc của cô gái, trong lòng vô tình trở nên mềm mại hơn, “Tất nhiên rồi."
Cả hai cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng. Lúc này, đường phố đã rực rỡ ánh đèn và có tiếng người ồn ào. Hai bên đường phố tấp nập những người bán hàng rong kinh doanh mấy thứ đồ chơi nhỏ, cũng có các trò chơi đường phố và nhiều chương trình biểu diễn tài năng, cực kỳ náo nhiệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh thích thú nhìn ngắm, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng cùng tò mò. Hoắc Tư Niên không hứng thú với những thứ này lắm, nhưng cô gái nhỏ lại thích, cho nên anh cố ý thả chậm bước chân lại, đồng hành cùng Mạnh Ninh.
Phố đi bộ ồn ào náo nhiệt, đông đúc người qua kẻ lại, mọi người gần như chạm vai nhau, lần này không đợi Hoắc Tư Niên nhắc nhở, cô gái nhỏ bên cạnh vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của anh một cách tự nhiên. Hoắc Tư Niên nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười, bình tĩnh kéo bàn tay kia về tay mình và nhẹ nhàng nắm lấy.
Đi không được bao lâu, Mạnh Ninh đã nhìn thấy phía trước có rất nhiều người đang tụ tập vào một chỗ, còn có mấy người qua đường đang hưng phấn giơ điện thoại di động lên như chụp ảnh. Mạnh Ninh tò mò kiễng chân lên để nhìn, cuối cùng cũng trông thấy được một cái dáng người cao gầy ở giữa đám đông.
Chàng trai đứng ở trung tâm có vẻ là một ca sĩ đường phố, đầu đội một chiếc mũ ngư dân màu cà phê nhạt, trên người mặc áo chữ T màu trắng, quần đen thoải mái, một bộ đồ lao động lười biếng thế là trở nên thời trang hơn. Lúc này, anh ta đang ôm cây đàn trên ngực, cúi đầu điều chính chiếc micro được đặt trước mặt, kế bên có hai giá đỡ điện thoại di động, hơi giống thiết bị livestream.
Ở đó có không ít người qua đường vây xem, nhìn qua thì thấy phần đông đều là các cô gái.
Nhìn thấy cô gái nhỏ bên cạnh chật vật kiễng chân muốn nhìn lên, dáng vẻ muốn trông thấy nhiều hơn, Hoắc Tư Niên bất đắc dĩ nhưng cũng liền duỗi tay ra, cánh tay thon dài mạnh mẽ kéo Mạnh Ninh qua chỗ mình, che chở người trong lồng ngực, sau đó giống như đâm một cây kim vào đường may, đẩy Mạnh Ninh đến khu vực có tầm nhìn tốt nhất.
Cơ thể Mạnh Ninh đông cứng lại, cô có thể cảm thấy rõ ràng lưng mình đang áp vào cơ thể rắn chắc và ấm áp của người đàn ông ở phía sau, cả hai chỉ được ngăn cách bởi bộ đồng phục học sinh ngắn tay mỏng manh.
Hơi thở thuộc về Hoắc Tư Niên trong trẻo và dễ chịu, cùng với nội tiết tố nam không thể lơ là được, chúng đang ập tới phủ khắp bầu trời rồi từ từ vây lấy cô.
Mạnh Ninh mím chặt đôi môi khô khốc, khuôn mặt không có chút tiền đồ nào mà đỏ bừng cả lên, từ góc độ mà Hoắc Tư Niên không thể nhìn thấy, cô khẽ hít một hơi thật sâu và thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.
Sau khi cố gắng làm dịu nhịp tim xuống, Mạnh Ninh mới chuyển sự chú ý sang chàng ca sĩ trẻ tuổi hát trên đường phố kia.
Ngón tay của chàng trai đang gảy dây đàn, từ đó phát ra một giai điệu du dương, êm ái, những người qua đường đang vây xem từ từ yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn về chàng ca sĩ đường phố trước mặt.
Dáng người cao lớn của Hoắc Tư Niên đứng lặng trong đám người, đôi mắt đen trong veo, vẻ mặt trầm lặng, anh không có hứng thú với những người biểu diễn đường phố, nhưng Mạnh Ninh muốn nhìn nên anh đi cùng cô. Lúc này, Hoắc Tư Niên đang đứng ở phía sau Mạnh Ninh, giống như một bình phong vững chãi không thể phá hủy, tăng cao cản giác được bảo vệ an toàn.
Mạnh Ninh lặng lẽ quan sát, nghe giai điệu do người kia tạo ra, cô cảm thấy rất quen thuộc, đột nhiên, đôi mắt Mạnh Ninh hơi mở to, vừa kinh ngạc vừa hưng phấn nhìn người phía sau, hai con ngươi đen trắng sáng ngời lóe lên những sắc màu sung sướng.
Ca sĩ đường phố này đang hát tác phẩm của Hoắc Tư Niên!
Mạnh Ninh đã từng bị Hoắc Sâm ép buộc, lôi kéo cô nghe một đoạn nhạc, chính là tác phẩm đầu tay khiến Hoắc Tư Niên nổi danh sau một đêm, “Bản chất phản kháng”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay lúc Mạnh Ninh sắp buột miệng thốt ra, người đàn ông trước mặt đột nhiên đưa tay ra, những ngón tay lạnh lẽo và mảnh khảnh nhẹ nhàng áp lên đôi môi hồng đang hé mở của cô. Hơi thở của Mạnh Ninh hơi dừng lại, đối diện với đôi mắt đen láy và sâu thẳm của người đàn ông, cô lập tức nuốt lời nói đã đến khóe miệng về.
Khuôn mặt đẹp đẽ trong trẻo của Hoắc Tư Niên mỉm cười, anh chậm rãi chớp mắt, không nói gì nhưng Mạnh Ninh vẫn hiểu ý của đối phương, trong lòng hai người đều biết rõ nên chỉ cười nhẹ.
Mạnh Ninh quay đầu lại, trong lồng ngực vang tiếng trái tim đập thình thịch, nghe ca sĩ trước mặt hát bài ca của Hoắc Tư Niên, điều kỳ diệu là lúc này người sáng tạo ra bài hát đang đứng bên cạnh cô.
Mạnh Ninh từ từ cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt của Hoắc Sâm khi cậu kéo mình đến nghe bài hát do Hoắc Tư Niên thể hiện, ngoài sự ngưỡng mộ và yêu thích, cô còn cảm thấy có chút tự hào, giống như bây giờ.
Sau khi hát xong một bài, những lời bàn tán của mọi người xung quanh bắt đầu truyền vào tai: "Cứu mạng, ai lại không yêu một chàng trai hát tình ca chứ? Tôi đã gục ngã rồi!"
"XX đẹp trai quá, hôm nay anh ấy đã đổi hoa tai rồi! Nụ cười vừa rồi thật sự quá trêu chọc người ta mà!"
"Sao tôi lại thấy bình thường vậy? Các người chưa nghe qua phiên bản do chính Hoắc Tư Niên thể hiện nữa à? Đó mới gọi là đẹp trai biết không?"
"Ca sĩ đường phố so với những người trong làng giải trí cũng đâu kém mấy, những người đó toàn phụ thuộc vào chỗ dựa, chỉnh sửa âm thanh và người hâm mộ theo đuổi thôi."
"Đừng có phóng đại như vậy chứ? Hoắc Tư Niên dù cực kỳ nổi tiếng nhưng anh ấy có thực lực mà, bản gốc bài hát ‘Bản chất phản kháng’ vừa nãy chính là của anh ấy đấy."
Có người nhanh chóng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, những người này không thể so sánh được đâu, nếu như bản thân Hoắc Tư Niên tới đây hát, chắc là khung cảnh sẽ có thể so sánh với một buổi biểu diễn luôn đấy!"
"..."
Mọi người thảo luận rất sôi nổi, âm thanh không hề nhỏ một chút nào. Mặc dù Mạnh Ninh không cố ý muốn nghe trộm, nhưng những chữ kia đều lọt vào tai cô không sót miếng nào.
Hóa ra anh chàng ca sĩ đường phố này cũng là một người nổi tiếng trên mạng.
Mạnh Ninh chớp chớp hàng mi, ngẩng đầu nhìn người con trai đang cầm cây đàn cách đó không xa, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ gì đó.
Đương nhiên là Hoắc Tư Niên cũng nghe được những lời bình luận này, khuôn mặt tuấn tú và chính trực không có cảm xúc dư thừa nào. Từ lâu anh đã quen bị những người không liên quan so sánh đủ kiểu, còn cả chửi rủa nữa, không chỉ ở ngoài đời thật, ngay cả ở trên mạng xã hội cũng nhiều vô số kể.
Trái tim của Hoắc Tư Niên phẳng lặng như nước, đôi mắt đen tĩnh lặng như mặt hồ, anh khẽ nhướng mày, không biết đang suy nghĩ điều gì mà cụp mắt nhìn Mạnh Ninh bên cạnh.
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, chăm chú nhìn anh chàng vừa đàn vừa hát không chớp mắt, ánh đèn trên đường phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự tập trung.
Hoắc Tư Niên khẽ mím môi dưới, trong lòng có một chút cảm xúc không rõ cứ quanh quẩn, anh suy tư một hồi, sau đó hơi cúi người tới gần Mạnh Ninh một chút, làm như vô tình hỏi: “Chanh Nhỏ thấy hay hử?”
Tốc