Lý Tông Minh dường như còn muốn chống cự, đương nhiên Hoắc Tư Niên không cho ông ta cơ hội, bảo quản gia trực tiếp tiễn khách.
Vào lúc bị mời ra ngoài, mặt Lý Tông Minh xám như tro, giám đốc Hoắc nói, nếu như ông ta tới tìm Hoắc Tư Niên mà cũng không được thì sau này cũng không cần tới công ty nữa.
Lý Đan Đồng thấy sắc mặt của ba mình, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ là bây giờ đã quá muộn.
Nhìn hình ảnh hai ba con họ rời đi, tấm lưng người đàn ông trung niên khom khom, giống như phút chốc đã già đi mười mấy tuổi, Mạnh Ninh đứng im lặng tại chỗ một lúc lâu.
Hoắc Tư Niên rũ mắt, nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô gái, khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu cảm dư thừa, chỉ có đáy mắt tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Đúng lúc này, cô gái nhỏ từ từ chớp chớp lông mi, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó ngước mắt nhìn về phía anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh, anh sẽ không cảm thấy vừa nãy em rất ác độc chứ?"
Cô gái nhỏ hỏi vô cùng nghiêm túc, Hoắc Tư Niên nhíu mày: "Tại sao lại như thế?"
Mạnh Niên buông nắm tay yếu ớt xuống, nắm chặt góc áo: "Em không chấp nhận lời xin lỗi của Lý Đan Đồng, ba của cô ta cũng vì thế mà bị mất việc."
Hoắc Tư Niên thu lại ánh mắt, bây giờ mới hiểu được băn khoăn của cô, trong lòng anh vừa động, trầm giọng an ủi: "Hoắc thị sa thải ông ta, đương nhiên đã xem xét công việc."
Một mặt, Lý Tông Minh đúng là có một đứa con gái ngốc nghếch, nhưng mặt khác, bên ngoài Lý Tông Minh cũng không sạch sẽ cho lắm, nếu không thì cũng sẽ không chỉ cần điều tra một lần là có thể điều tra được điểm yếu của ông ta, cho dù Mạnh Ninh chấp nhận lời xin lỗi, thì anh Hoắc cũng không đồng ý cho ở lại.
Thấy cô gái vẫn cứ cúi đầu, ỉu xìu giống như gốc cây thiếu nước, tinh thần uể oải, Hoắc Tư Niên xoay người cúi xuống, hơi nghiêng đầu, ánh mắt ngang hàng với Mạnh Ninh, con mắt hẹp dài thâm sâu yên tĩnh nhìn cô chằm chằm, môi mỏng khẽ động: "Lý Đan Đồng là con gái mà cũng không có thay ba mình lo lắng, vậy thì chúng ta càng không cần thiết."
Những lời này giống như thật sự an ủi được Mạnh Ninh, hàng mi dày cong của cô gái rung lên, đôi mắt đen trong suốt lóng lánh, có phần buông lỏng.
Hoắc Tư Niên liếm môi, yết hầu chậm rãi lên xuống, anh không kìm được đưa tay, bàn tay xương khớp rõ ràng uốn lượn, màu da trắng lạnh, khéo léo quẹt qua chóp mũi tinh xảo xuất sắc của cô gái một cái, khóe môi chứa đựng nụ cười: "Trái Chanh Nhỏ đáng yêu như thế, anh chưa bao giờ cảm thấy em ác độc cả."
Mạnh Ninh ngây người đứng im tại chỗ, bởi vì động tác đột nhiên cọ chóp mũi của Hoắc Tư Niên, toàn bộ cơ thể có chút cứng ngắc, nếu đổi lại là lúc trước, cô sẽ thẹn thùng, xấu hổ, trong lòng có thể có hai con nai chạy loạn, chỉ là bây giờ, tùy cô có chút xấu hổ nhưng trong ánh mắt lo lắng nhiều hơn.
Mạnh Ninh nhẹ nhàng mấp máy môi, mùi hương mát lạnh dễ ngửi trên người anh đang gần ngay bên cạnh , nhẹ nhàng quanh quẩn bên cạnh cô, cô lặng lẽ điều chỉnh hô hấp, lui về sau một bước nhỏ, kéo dài khoảng cách với Hoắc Tư Niên, đầu ngón tay cô níu lấy góc áo, càng bóp càng chặt, cái đầu nhỏ xù xù quay về một bên, âm thanh mềm nhũn đè tới rất nhỏ:
"Anh, em không phải là trẻ con."
Hoắc Tư Niên chú ý tới động tác mờ ám của cô, trong lòng tràn ngập không hiểu, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, anh nói: "Anh biết rõ.”
Sau sinh nhật, cô đã là một người trưởng thành, có thể ở một mình rồi.
Mạnh Ninh khẽ cau mày, đám mây hồng trên má không tự chủ được lan đến vành tai, đương nhiên người kia không hiểu ý tứ của cô.
Mạnh Ninh theo bản năng liếm liếm cánh môi khô khốc, ngẩng mặt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Ý của em là, sau này không nên cọ cái mũi của em như thế."
Nghe như thế, nét mặt Hoắc Tư Niên có vẻ giật mình.
Lại tiếp tục nghe cô gái nhỏ nói từng chữ: "Em chỉ để cho người em thích cọ thôi."
Yết hầu Hoắc Tư Niên siết lại, ngực giống như bị ai đánh một quyền, cảm giác khó chịu không nói ra được không giống như bình thường, anh theo bản năng hỏi lại: "Trái Chanh Nhỏ không thích anh sao?"
Cô gái nhỏ có đôi mắt sáng trong vắt trước mặt, mí mắt cong như cánh quạt chớp chớp, không thấy gật đầu cũng không thấy lắc đâu, giọng nói buồn buồn: "Anh là anh trai."
Thân phận của hai người đặt ở kia, nên chỉ có thể là quan hệ giữa anh trai và em gái, không thể có quan hệ thích hay không thích.
Vẻ mặt Hoắc Tư Niên có chút tế nhị, tâm trạng buồn bực, nhưng không biểu lộ ra ngoài, dù sao Mạnh Ninh nói không sai, lúc trước gặp mặt chính anh chủ động kêu cô bé gọi anh là anh trai đó, cũng bởi vì như thế mới xảy ra hiểu lầm, cô bé lo lắng cũng là bình thường.
Hoắc Tư Niên muốn hỏi một chút, chuyện ngày hôm qua, câu trả lời của cô là gì, nhưng lại sợ hối thúc gấp gáp, Mạnh Ninh sẽ không để ý tới anh.
Vì thế chỉ có thể bước từng bước một, từ từ rồi sẽ tới.
*
Buổi chiều, Mạnh Ninh không có việc gì làm, vì thế đi theo phía sau dì Chu xem dì ấy tưới hoa, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ một tay.
Hoắc Tư Niên đứng ở sân thượng trên lầu hai, trong mắt nhìn cô nhóc đứng ở giữa ánh mặt trời, trong tay cầm một cái xẻng nhỏ vẩy nước, cùng làm việc với dì Chu ở vườn hoa, ngay cả mũ che nắng cũng không mang, khuôn mặt vốn dĩ trắng muốt bây giờ phơi nắng đã hiện ra màu hồng nhạt, mái tóc dài mềm mại đen tuyền chẳng biết từ khi nào đã được búi lên ở trên đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế, dáng vẻ nhẹ nhàng cô độc so với sắc màu rực rỡ trong vườn hoa làm nó càng thêm nổi bật.
Hoắc Tư Niên bình tĩnh đứng nhìn, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Mạnh Ninh.
Vườn hoa cũng không lớn nhưng mà thời tiết nóng, Mạnh Ninh dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán, lúc có ý định trở về phòng, thấp thoáng cảm giác được trên đỉnh đầu mình có một đôi mắt đang nhìn cô chăm chú.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn về phía lầu hai, đúng thật là thấy có người đứng ở sân thượng, thân hình thon gầy, dài thườn