Sau đêm đó, Hoắc Tư Niên lại biến thành người bận rộn.
Hôm sau Mạnh Ninh dậy sớm, chỉ nhìn thấy thím Chu đang bận rộn ở phòng khách. Thím Chu thấy Mạnh Ninh xuống tầng thì nhớ tới lời dặn dò của Hoắc Tư Niên trước khi đi, thím ấy vội vàng nói: “Tư Niên bảo thím nói với cháu một tiếng, thời gian sắp tới cậu ấy sẽ rất bận rộn, hai tuần nữa mới có thể về được.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng không nhịn được lặng lẽ lẩm bẩm. Những lời này anh nói thẳng với cô là được, sao còn để thím Chu chuyển lời chứ.
Giữa tháng bảy, cuối cùng Mạnh Ninh cũng đã chờ được kết quả trúng tuyển đậu vào Đại học A như mong muốn. Hứa Dữu Dữu cũng trúng tuyển vào một trường ở Thủ đô. Mặc dù hai người không học cùng trường, nhưng cách nhau rất gần, cuối tuần vẫn có thể gặp mặt.
Tiếp đó còn hơn bốn mươi ngày nghỉ, Hứa Dữu Dữu rất hào hứng bắt đầu lên kế hoạch đi chơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ninh Ninh, có chỗ nào cậu cực kỳ muốn đi không? Chúng ta đi du lịch tốt nghiệp đi!”
“Thành phố biển thì thế nào? Chúng ta có thể đi xem mặt trời lặn.”
“Hoặc là đi leo núi, đến đỉnh núi ngắm bình minh!”
Ý tưởng của Hứa Dữu Dữu cái này nối tiếp cái kia, Mạnh Ninh nghe xong cũng vô cùng động lòng, bởi dù sao ở trong nhà suốt hai tháng cũng rất khó chịu. Có điều trước khi quyết định, cô phải xem thử mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm trong ngân hàng, trước mắt chỉ có bốn chữ số, vé máy bay khứ hồi cũng đã tốn nhiều rồi, càng đừng nói đến ở lại chơi.
Mạnh Ninh thở dài, thành thật trả lời: “Đi du lịch ở nơi khác chắc khó thực hiện được, nếu chơi ở Thủ đô thì còn tạm.”
Mặc dù Hứa Dữu Dữu cảm thấy tiếc nuối, nhưng cân nhắc đến tình hình tài chính của bạn thân, cô ấy dứt khoát chọn địa điểm du lịch ở Thủ đô, nơi mà chỉ cần ngồi xe điện ngầm công cộng là có thể tới.
Sau khi Mạnh Ninh tới Thủ đô, phần lớn thời gian cô đều ở lại nhà họ Hoắc và trường học, cuộc sống chỉ có hai điểm một đường, hiếm khi được cơ hội đi ra ngoài chơi. Lần này Hứa Dữu Dữu làm dân bản địa lên kế hoạch dẫn Mạnh Ninh dạo quanh tất cả các điểm vui chơi thú vị ở Thủ đô.
Hứa Dữu Dữu cố ý liệt kê ra kế hoạch hành trình với khoảng hai mươi điểm tham quan. Mạnh Ninh vui vẻ đồng ý, vừa lúc trong khoảng thời gian này Hoắc Tư Niên không có ở nhà, cô cũng tiện dời đi chút lực chú ý, không suy nghĩ tới anh nữa.
-
Điểm đến đầu tiên của hai cô gái là Thiên Đàn (1).
Cho dù Mạnh Ninh và Hứa Dữu Dữu tới rất sớm, nhưng vừa đến điểm du lịch thì tầm nhìn lại toàn là du khách đông nghịt. Hai người lọt thỏm trong dòng người tấp nập giữa tường đỏ ngói xanh, chỉ có thể dùng tốc độ của rùa mà di chuyển theo đám người phía trước.
Hứa Dữu Dữu bất đắc dĩ thở dài: “Lượng người đi chơi đợt nghỉ hè này nhiều quá trời quá đất! Đi vào thì dễ, đi ra thì khó.”
Du khách bản địa đã nhiều rồi, còn thêm du khách ở những nơi khác không ngừng đổ xô kéo đến, bấy giờ Hứa Dữu Dữu mới hối hận bởi hai người ra đây chơi là sai lầm.
Nắng gắt chói chang trên đầu, Mạnh Ninh bị nắng chiếu đến nỗi gương mặt phiếm hồng, trán toát một tầng mồ hôi mỏng làm ướt những sợi tóc nhỏ vụn dính vào vành tai.
Mạnh Ninh gục đầu xuống, trông như cái cây héo rũ và thiếu nước, ngay cả làn hơi khi thở ra cũng nóng rực. Dữu Dữu lầu bầu vài tiếng rồi cùng cô di chuyển chậm chạp trong đám đông chen chúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ước chừng khoảng ba giờ sau, hai người mới đi ra khỏi Thiên Đàn. Nếu bỏ qua đám người đông nghịt này thì thực ra Thiên Đàn cũng xem như địa điểm du lịch thú vị.
Hai người cùng đến nhà hàng gần đó ăn cơm. Mạnh Ninh đang dùng di động tìm bản đồ chỉ đường, bỗng nhiên Hứa Dữu Dữu ở bên cạnh kích động túm lấy cánh tay cô, ngữ điệu cô ấy không kìm nén được sự hưng phấn: “Ninh Ninh mau xem, là Hoắc Tư Niên kìa!”
Nghe thấy cái tên Hoắc Tư Niên, đầu óc hơi choáng của Mạnh Ninh tỉnh táo lại ngay tức khắc. Tay cầm di động của cô cũng run đến nỗi suýt nữa không cầm chắc. Cô thầm nghĩ sao anh lại ở đây?
Vào lúc Mạnh Ninh hoảng loạn nhìn khắp nơi xung quanh, Hứa Dữu Dữu xoay người cô, chỉ vào màn hình 3D to lớn của một tòa nhà trung tâm thương mại cách đó không xa: “Anh ấy ở kia!”
Mạnh Ninh nhìn theo hướng bạn tốt chỉ, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó. Ngũ quan góc cạnh tuấn tú của người đàn ông được phóng đại trên màn hình lớn. Hàng mày dày rậm, hốc mắt sâu, anh mặc một thân âu phục màu đen, áo sơmi màu trắng được cài tỉ mỉ đến tận cái cúc đầu tiên. Cảm xúc trong cặp mắt đen như mực rất nhạt, không có chút ý cười, cả người anh lộ ra khí thế cấm dục lạnh lùng.
Trong màn hình đang phát trích đoạn ngắn trong MV của Hoắc Tư Niên, trông có vẻ giống với Hoắc Tư Niên mà cô tiếp xúc trong cuộc sống hằng ngày, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn giống. Mạnh Ninh im lặng, cô không chớp mắt nhìn anh vài giây, trái tim vừa rồi còn căng thẳng đột ngột đã bình tĩnh lại.
Không ít người dừng chân ngắm nhìn Hoắc Tư Niên trên màn hình 3D, còn có người cầm di động chụp ảnh. Hứa Dữu Dữu ở bên cạnh đưa điện thoại di động cho Mạnh Ninh, cô ấy hưng phấn nói: “Ninh Ninh, cậu cũng giúp tớ chụp một tấm đi!”
Mạnh Ninh mím môi dưới: “Được.”
Sau khi ăn trưa, hai người còn muốn tiếp tục đặt vé đến trạm tiếp theo, nhưng nhiệt độ ngoài trời lúc này đã hơn 36 độ, làn gió thổi tới cũng mang theo một lớp nhiệt giống như bản thân đang ở trong lồng hấp. Mạnh Ninh và Hứa Dữu Dữu chán nản nhìn nhau, hai người rất ăn ý lựa chọn tạm dừng chuyến hành trình này, về nhà nằm điều hòa.
-
Chuyến hành trình ngắn ngủi kết thúc. Sau khi về đến nhà, Mạnh Ninh cảm thấy hai cái đùi đã không còn là của mình nữa. Nhắm mắt lại, cô không có ấn tượng gì nhiều với hai điểm tham quan du lịch ngày hôm nay, bởi chỉ có đầu du khách nhìn mãi không hết.
Thời điểm ăn cơm giữa trưa, Mạnh Ninh không ăn uống gì. Cô cũng xây xẩm mặt mày, triệu chứng choáng đầu càng ngày càng rõ ràng.
Mạnh Ninh sờ gương mặt bị phơi nắng phát nóng, bất đắc dĩ đành phải đi tìm thím Chu xin ít đá, chuẩn bị đắp mặt và trán. Thím Chu nhìn thấy gương mặt bị phơi nắng đỏ bừng của Mạnh Ninh thì sờ trán của cô rồi khẳng định với vẻ giàu kinh nghiệm: “Cháu bị cảm nắng rồi.”
Nói xong, thím lấy dầu cù là trong hòm thuốc ra, bôi lên huyệt thái dương của cô gái nhỏ.
Mạnh Ninh nói tiếng cảm ơn với thím Chu rồi trở về phòng ngủ trong trạng thái đầu nặng chân nhẹ. Vào lúc đại não cô còn đang lơ mơ, bên tai truyền đến tiếng rung của di động. Mạnh Ninh vùi đầu xuống gối, vươn tay sờ di động. Cô không xem thông báo đã thẳng tay ấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo?” Mạnh Ninh mở miệng nói với giọng khàn khàn, đôi mắt híp chặt.
Đầu điện thoại bên kia rõ ràng yên lặng mất một lúc, vài giây sau mới truyền đến giọng nói trầm ổn êm dịu của người đàn ông với âm cuối hơi kéo dài: “Nghe thím Chu nói là em bị cảm nắng à?”
Tiếng nói và giọng điệu quen thuộc không nhanh không chậm tiến vào tai Mạnh Ninh, cô giật mình một cái rồi mở choàng mắt, vội vàng nhìn vào màn hình di động.
Đúng là Hoắc Tư Niên, không phải ảo giác của cô.
Bởi vì ý thức được đây là cuộc điện thoại của Hoắc Tư Niên, cả người Mạnh Ninh đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cô vội vàng bò dậy ngồi trên giường, ôm gối ngồi xếp bằng, xong mới nhẹ giọng đáp: “Có một chút, nhưng hiện tại em đã khá hơn nhiều.”
Người này đúng là tin tức nhanh nhạy, không ngờ mới đó mà thím Chu đã nói cho anh rồi.
Vào lúc này, Hoắc Tư Niên đang quay phim trong studio, giờ là thời gian nghỉ ngơi, bên cạnh thường có nhân viên công tác dọn đạo cụ đi ngang qua, anh lạnh nhạt thu mắt về. Nghe giọng của Mạnh Ninh trong di động, gương mặt lạnh lùng của anh dịu xuống tự lúc nào: “Anh bảo thím Chu nấu chè đậu xanh, đợi lát nữa em nhớ uống.”
Mạnh Ninh mím môi rồi nghiêm túc gật đầu, chợt nhận ra Hoắc Tư Niên không nhìn thấy, cô mới mở miệng: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
Câu chuyện dường như sắp đến điểm kết thúc, Hoắc Tư Niên lo lắng Mạnh Ninh sẽ cúp điện thoại luôn vào giây tiếp theo thế là anh lại hỏi: “Hôm nay em đi ra ngoài chơi với bạn à?”
Mạnh Ninh nghĩ ngợi rồi nghiêm túc đáp: “Vâng, ban đầu là muốn làm một chuyến du lịch tốt nghiệp ngắn, chỉ là em không ngờ thời tiết bên ngoài nóng như thế, người cũng rất nhiều.”
Nghe vậy, Hoắc