Mạnh Ninh dừng lại, hàng mi đang rũ xuống khẽ run lên. Cô không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, nhưng chua xót trong lòng đã giảm bớt, cô càng ôm chặt lấy anh hơn.
Cô hơi cúi người, nhẹ nhàng đưa đôi môi hồng tới gần. Cô nhắm mắt lại, cẩn thận hôn lên khuôn mặt thon gầy và tuấn tú của người đàn ông. Chuyển động không dễ nhận thấy, lướt qua nhẹ nhàng tựa như lông chim, không để lại dấu vết.
Hoắc Tư Niên rõ ràng cảm nhận được một cách rõ ràng và chính xác, bước chân vững vàng dừng lại một chút, sống lưng thẳng tắp cứng đờ, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Cái chạm nhẹ mềm mại kia thoáng qua trong giây lát, nhưng toàn thân anh như có luồng điện chạy qua, vừa tê dại vừa nóng bỏng.
Khóe môi Hoắc Tư Niên mím chặt, không nói lời nào nhưng đôi mắt đen láy lại phủ lên một bóng dáng mờ mờ ảo. Anh từ từ điều chỉnh hô hấp, kiềm chế sự khác lạ đang nổi lên trong lòng, sải bước đi nhanh về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vài phút sau, hai người cuối cùng cũng đến nhà trọ, Mạnh Ninh nhẹ nhàng nhảy ra khỏi người Hoắc Tư Niên, người bên cạnh đúng lúc đưa tay về phía cô. Mạnh Ninh mím môi cười duyên, đôi mắt sạch sẽ ẩm ướt cong lên thành hai vầng trăng khuyết, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Hoắc Tư Niên dẫn Mạnh Ninh lên lầu, bước đi vội vàng. Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng của anh trầm tĩnh, cảm xúc khó phân biệt, nhưng không thể giải thích được lại lộ ra cảm giác áp chế mạnh mẽ.
Mạnh Ninh cũng phải bước càng lúc càng nhanh mới theo kịp anh, hai bóng người một cao một thấp lướt qua hành lang tối tăm, cái bóng trên tường dường như đang dồn dập đuổi theo thứ gì đó. Mạnh Ninh nhìn bóng lưng của Hoắc Tư Niên, trái tim đập thình thịch theo bước chân càng ngày càng nhanh, như thể trái tim đang bị một bàn tay vô hình giữ chặt.
Căn phòng thứ ba trên lầu hai là phòng ngủ của Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên đi phía trước. Lúc đẩy cửa bước vào, sức lực trên tay của người đàn ông cũng tăng lên. Thân thể Mạnh Ninh bất thình lình bị ép về phía trước, bước chân loạng choạng rồi ngã xuống. Ngay giây tiếp theo, một cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ ôm lấy eo cô.
Sau một trận long trời lở đất, Mạnh Ninh bị người đàn ông trước mặt đẩy thẳng đến bức tường lạnh lẽo cứng rắn ở phía sau. Tay của Hoắc Tư Niên để sát vào lòng bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau cũng bị áp lên tường.
Cửa phòng ngủ đóng sầm lại, trong không gian yên tĩnh đèn cũng không được bật. Trong tầm nhìn tối tăm, Mạnh Ninh bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông. Cô hơi giật mình, rõ ràng vẫn chưa hiểu được tình huống, đôi mắt nai con ngấn nước mở to, đôi môi hồng mềm mại mấp máy: “Anh…”
Hàm dưới thon gầy nghiêm nghị của Hoắc Tư Niên siết chặt, anh không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở của cô gái, mười ngón tay đan vào nhau cũng dùng sức theo.
Khí thế của Hoắc Tư Niên vô cùng mạnh mẽ, ngay cả hơi thở cũng vô cùng gấp gáp, hoàn toàn khác với nụ hôn trong nhà ăn. Lần này, anh càng mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn, dường như đang đáp lại điều gì đó.
Mạnh Ninh từ từ tỉnh táo lại, ngón tay buông thõng bên người cong lại. Cô cảm nhận được nụ hôn quyến luyến của Hoắc Tư Niên. Cô hơi sợ hãi, không còn thụ động tiếp nhận nữa mà ngẩng đầu lên đón nhận. Cô run rẩy vươn bàn tay còn lại ra, cẩn thận ôm lấy vòng eo chắc nịch của người đàn ông.
Cảm nhận được sự hồi đáp của cô gái, dã thú đang lặng lẽ thức tỉnh trong lòng Hoắc Tư Niên rục rịch ngóc đầu dậy, máu đang chảy đều sôi trào, anh hôn cô một cách mãnh liệt.
Trong màn đêm dày đặc và tĩnh lặng, chỉ có hai người họ trao nhau hơi thở giữa môi và răng dồn dập gấp gáp.
Ánh trăng lành lạnh như nước dịu dàng xuyên qua rèm cửa đung đưa chiếu vào khuôn mặt hai người đang mơ hồ chạm vào nhau, nửa sáng nửa tối, lan ra sàn nhà tạo ra một vùng ánh sáng loang lổ.
Nụ hôn của Hoắc Tư Niên càng lúc càng sâu. Lúc đầu, Mạnh Ninh còn kịp đáp lại, hơi thở vụng về, nhưng theo thời gian càng dài, hơi thở Mạnh Ninh chậm lại. Khi không thể thở nổi nữa, Mạnh Ninh chống hai tay vào ngực Hoắc Tư Niên, vội vàng đẩy ra.
Nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ mềm mại của cô gái, lý trí của Hoắc Tư Niên lập tức bị kéo về. Anh kiềm chế mà dừng lại, thân thể hơi cong lui về phía sau một chút, khống chế được hơi thở của mình.
Mạnh Ninh hít sâu một hơi, khuôn mặt trắng như ngọc đỏ bừng bừng, lồng ngực lúc lên lúc xuống. Hoắc Tư Niên cụp mắt, an tĩnh nhìn cô, lòng bàn tay rộng lớn vuốt ve tấm lưng gầy gò của cô gái, giúp cô bình tĩnh lại hơi thở của mình. Cảm xúc trong đôi mắt anh tối tăm không phân biệt được, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đèn trong phòng ngủ cuối cùng cũng được bật lên, tầm nhìn đen như mực được ánh đèn chiếu vào. Mạnh Ninh im lặng một lúc lâu, vẫn chưa quen với ánh sáng chói mắt, cô vô thức vùi cái đầu lông xù xù vào trước ngực Hoắc Tư Niên.
Hai người dựa vào rất gần.
Cảm nhận được động tác nhỏ của Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên thở phào nhẹ nhõm. Anh hơi cúi đầu xuống, chiếc cằm thon gầy rắn chắc nhẹ nàng cọ cọ mái tóc đen mềm mại của cô gái, đặt lòng bàn tay ấm áp lên vai cô, vừa dịu dàng vừa thân mật.
Sau một hồi im lặng, Hoắc Tư Niên khàn giọng mở miệng, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Em ngoan như vậy, anh không kìm được mà muốn bắt nạt em, phải làm sao đây?” Vừa nãy khi cõng Mạnh Ninh về, Hoắc Tư Niên đã nhẫn nhịn cả đường. Kể từ khi cô lén lút hôn anh, anh đã muốn làm như vậy. May mắn thay, anh vẫn còn lý trí.
Nghe anh nói xong, Mạnh Ninh chậm rãi chui ra khỏi lồng ngực anh, hai mắt đẫm nước nhìn anh, chóp mũi nhỏ ửng đỏ, đôi môi mềm mại cũng ửng hồng ngọt ngào.
Trái tim Hoắc Tư Niên lại đập thật mạnh một chút. Sau đó, anh cúi người hôn nhẹ lên gương mặt của cô gái, hơi ngứa ngáy. Đôi mắt Mạnh Ninh có chút lơ đễnh, cô theo bản năng co rụt vai lại, lông mi dày nhẹ run lên.
Hoắc Tư Niên nuốt xuống cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn từ trong cổ họng tràn ra, mang theo nụ cười lười biếng, gian xảo: “Có phải anh rất xấu xa không?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông ở gần trong gang tấc, từ từ di chuyển. Ánh mắt Mạnh Ninh dừng lại ở chiếc cổ thon dài trắng nõn lạnh lẽo của anh, suy nghĩ của cô dần trở nên rõ ràng hơn, cô mím chặt đôi môi tê dại. Cô liếc nhìn Hoắc Tư Niên, muốn nói anh không xấu xa, nhưng cô cảm thấy nói như vậy là quá xấu hổ, vì vậy cô đỏ mặt lắc đầu.
Hoắc Tư Niên mỉm cười, giữa môi và răng tràn ra một giọng trầm thấp: “Vậy là thích?”
“...”
Đối mặt với đôi mắt hồ ly đen láy sâu thẳm của người đàn ông, gương mặt Mạnh Ninh nóng rực lên, cô muốn hét lên vì cảm thấy quá xấu hổ, nhưng lại không thể rút lui, cô chỉ đơn giản cúi đầu xuống như con chim nhỏ nhào vào trong lòng Hoắc Tư Niên, không nhìn anh nữa.
Cuối cùng, Hoắc Tư Niên cũng không nhịn được, tiếng cười ấm áp tràn ra. Mạnh Ninh nằm trong lòng anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy trong lồng ngực của người đàn ông, cũng như nhịp tim đều đặn mạnh mẽ.
Mạnh Ninh âm thầm thở dài, trong mắt hiện lên vẻ oán hờn, mặt của tên này so với cô còn dày hơn nhiều, thích cười thì cười đi.
Một lúc lâu sau, Hoắc Tư Niên mới nhân từ dừng lại, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của bạn gái, nhẹ giọng nói: “Anh không trêu em nữa.”
Có lẽ là lương tâm thức tỉnh, anh cúi xuống nhìn thời gian, xem ra cô bé trước mặt này đi trượt tuyết đã mệt mỏi lâu rồi, lưu luyến nói: “Hôm nay em mệt mỏi cũng lâu rồi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Gương mặt Mạnh Ninh đỏ bừng, cái đầu phối hợp gật điên cuồng, sợ Hoắc Tư Niên đổi ý.
Cô gần như viết dòng chữ “anh cũng nghỉ ngơi nhanh đi” trên khuôn mặt của mình.
Hoắc Tư Niên cố nén cười, cả hai nói lời chúc ngủ ngon với nhau rồi mới rời đi.
Bóng lưng của người đàn ông từ từ biến mất cùng với cánh cửa đóng chặt, Mạnh Ninh yên lặng quan sát, tim cô vẫn đập loạn xạ, đôi chân cũng hơi nhũn ra. Cô chậm rãi đi đến bên giường, vùi hai gò má nóng hổi vào chiếc gối mềm mại. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô đã hiện lên cảnh hôn Hoắc Tư Niên trong bóng tối, nhiệt độ đôi môi của người đàn ông vô cùng chân thật.
Mạnh Ninh mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, cô trở mình, hai mắt đen trắng rõ ràng nhìn trần nhà trên đầu không chớp mắt.
Cô và Hoắc Tư Niên thật sự đã ở bên nhau.
Những điều mà trước đây cô không bao giờ dám nghĩ đến giờ đây đã trở thành sự thật. Mạnh Ninh hít một hơi thật sâu, đưa tay lấy điện thoại, định nói với Dữu Dữu nhưng khi soạn tin nhắn lại phân vân. Có lẽ khi về nước rồi nói với cô ấy sẽ thích hợp hơn.
…
Trong hai tuần tiếp theo, Hoắc Tư Niên đã đưa Mạnh Ninh đến tất cả những địa điểm thú vị ở Thụy Sĩ.
Vào ngày về nước, cả hai đang ngồi trong phòng chờ sân bay, Mạnh Ninh đang xem phim trên máy tính bảng để tiêu khiển, Hoắc Tư Niên ở bên cạnh khẽ cúi đầu, một tay lướt trên điện thoại nhìn những tấm ảnh chụp chung mấy ngày nay của hai người, tay kia đang nắm tay Mạnh Ninh, véo véo chơi đùa.
Thật ra Hoắc Tư Niên không thích chụp ảnh lắm, ngoại trừ chụp tạp chí, trong cuộc sống hàng ngày anh rất ít đăng ảnh tự sướng. Chỉ khi người đại diện nhắc nhở, thỉnh thoảng anh mới đăng vài tấm ảnh làm kinh doanh trên Weibo.
Mạnh Ninh thì khác hẳn anh, mỗi khi đến một nơi nào đó cô đều thích chụp ảnh lưu niệm, chụp phong cảnh, chụp ảnh các công trình kiến trúc, đôi khi còn lôi cả Hoắc Tư Niên đi cùng. Trong chuyến du lịch này có rất nhiều tấm ảnh của hai người là nhờ người qua đường chụp giúp. Hoắc Tư Niên đồng ý mọi yêu cầu của Mạnh Ninh, nhưng anh không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn rất hứng thú.
Khi từng tấm ảnh lướt qua, ánh mắt của Hoắc Tư Niên hơi dừng lại, đầu ngón tay đang lướt của anh cũng dừng lại. Trên màn hình là tấm ảnh chụp chung của hai người họ bên Hồ Zurich. Trong tấm ảnh, Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Niên nở nụ cười tươi, còn Hoắc Tư Niên hơi cúi đầu, khóe môi hơi mỏng lười biếng cong lên.
Bối cảnh của tấm ảnh là ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ cam, ngoài ra còn có nước hồ trong xanh lấp lánh, tấm ảnh chụp chung của hai người trong cùng một khung hình còn đẹp hơn bất kỳ bức tranh nào.
Hoắc Tư Niên nhìn một cách rất nghiêm túc, một nụ cười nhạt nhoà dịu dàng hiện ra trong mắt