Nhìn thấy Mạnh Ninh hồi phục, Hứa Dữu Dữu thậm chí còn ngạc nhiên và vui mừng hơn cả cô.
Một quả bưởi ngọt ngào: "Không, xương quai xanh gợi cảm như vậy! Cậu là bạn gái của Hoắc Tư Niên còn chưa hôn nó!!!"
Một quả bưởi ngọt ngào: "Nếu là tớ, mỗi ngày hôn anh ấy một cái còn không đủ!"
Một quả bưởi ngọt ngào: "Tốt nhất là đánh dấu "trái dâu” lên đó, rồi nói cho mọi người biết đây là người đàn ông mà họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được hahahahaha!"
Mạnh Ninh ngây người nhìn Hứa Dữu Dữu nói gì thì nói, mặt đỏ bừng như tôm chín. Thật sự lời của Hứa Dữu Dữu như thấu lòng cô, đó là điều cô muốn nói nhất, nhưng cô xấu hổ không dám mở lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhớ lại vết hôn của mình trên xương quai xanh của Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh xấu hổ đến mức hai tay ôm lấy gò má nóng rực, không biết nên trả lời như thế nào.
Mạnh Ninh vội vã ăn xong bữa chiều rồi trở về ký túc xá. Cô vừa mở cửa phòng, các bạn cùng phòng của cô đã rôm rả thảo luận về hotsearch trên Weibo.
Tôn Dĩnh phóng to thật bức ảnh trên màn hình lên, không ngại lướt đi lướt lại nhiều lần, trong đáy mắt ánh lên hình sao: "Nhiếp ảnh gia này chụp cũng thật giỏi. Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Hoắc Tư Niên đeo kính. Từ giờ trong lòng tớ, hình tượng bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết chính là anh ấy!"
Tưởng Ý Hoan ở bên cạnh cũng bật cười không ngớt: "Cuối cùng tớ cũng cảm nhận được sự hạnh phúc của những cô gái theo đuổi thần tượng rồi, làm sao không bối rối trước vẻ đẹp của người đàn ông trước mắt này được."
Thấy Mạnh Ninh trở về, hai người lẽo đẽo theo sau chào hỏi cô, còn cười tủm tỉm hỏi: "Mạnh Ninh, cậu đã thấy hotsearch trên Weibo chưa?"
Mạnh Ninh khẽ cười: "Các cậu nói, tớ mới thấy đó."
Tôn Dĩnh mắt sáng lên hỏi cô: "Xương quai xanh của Hoắc Tư Niên tuyệt lắm phải không?"
Mạnh Ninh đang định trả lời, Tiêu Như Vũ ở phía sau không mặn không nhạt nói vọng lên: "Đừng kiêu ngạo quá, những ngôi sao như Hoắc Tư Niên đều do công ty đóng gói, không có bao bì và đầu lọc, họ cũng không khác gì người thường."
"Hơn nữa, mấy bức ảnh trên trang bìa của loại tạp chí P này vốn khác biệt, người trong ảnh chụp với người thật không hẳn sẽ giống nhau."
Cả ba người đang trò chuyện rất nhiệt tình, Tiêu Như Vũ xen vào như dội một chậu nước lạnh xuống, làm ký túc xá đang huyên náo bỗng yên tĩnh trong chốc lát.
Trước giờ Tôn Dĩnh vẫn rất thích Hoắc Tư Niên, nghe Tiêu Như Vũ nói như vậy, cô ta im lặng một lúc rồi lại không nhịn được mà nói thêm: "Không phải lời nói nào cũng đáng tin đâu... Những bức ảnh trước đây của Hoắc Tư Niên ở sân khấu và sân bay, dù trên sân khấu hay ngoài sân khấu đều rất tuấn tú". Đứng trước đám đông chỉ có con người thật mới là thứ thu hút sự chú ý nhất.
Tưởng Ý Hoan tròn mắt bất lực, cô ấy cũng lười tham gia tranh luận, Tiêu Như Vũ thực sự không có tầm nhìn chút nào cả, vừa dội cho người khác được gáo nước lạnh thì đã tự nâng bản thân lên tầm cao mới.
Mạnh Ninh ghé mắt nhìn Tiêu Như Vũ, đôi mắt trong veo và long lanh, giữa đôi lông mày và đôi mắt xinh đẹp không có chút cảm xúc, nhẹ nhàng nói: "Hoắc Tư Niên không cần ảnh P, càng không cần đóng gói, anh ấy và người trong ảnh giống nhau."
Giọng điệu của Mạnh Ninh cứng rắn lại nghiêm túc, Tiêu Như Vũ đứng giữa có vẻ nghe ra được có chút bất mãn của cô, cô ta giật giật khóe miệng, cười nói: "Tôi chỉ là bàn luận chút thôi, không nhất thiết phải rạch ròi như vậy."
Tiêu Như Vũ hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Làm cứ như cô từng gặp qua anh ta vậy"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh cố kiềm chế sự bứt rứt trong lòng, đáp: "Tôi thực sự đã từng gặp rồi.”
Tiêu Như Vũ liếc nhìn cô một cái, như thể không muốn tiếp tục tranh cãi với cô. Cô ta nhún vai, thờ ơ nói: “Ồ, vậy thì cô cũng thật lợi hại."
Thấy tình hình không ổn, Tưởng Ý Hoan nháy mắt với Mạnh Ninh, ra hiệu cho cô không cần tiếp tục dây dưa với Tiêu Như Vũ, không cần phải tốn lời với một người như vậy.
Tôn Dĩnh ở bên cạnh đổi chủ đề, cười nói: "Mọi người mau xem Weibo của Hoắc Tư Niên, anh ấy trả lời bình luận rất nhiệt tình."
Nghe vậy, cả hai đều bị dời sự chú ý. Mạnh Ninh nhấp vào trang cá nhân của Hoắc Tư Niên, quả nhiên cách đây một phút, có người đã viết một bình luận được nhiều lượt thích nhất: "Xương quai xanh gợi cảm như vậy, tôi cũng rất muốn hôn! Mút, mút ~~~"
Chính anh còn đáp lại: "Đừng nói lung tung, cái đó tôi đang giữ cho vợ tương lai mà."
Nhìn thấy động thái này, khóe mắt Mạnh Ninh khẽ giật lên, hai người bạn cùng phòng kia đều cảm khái ra tiếng:
“Chết tiệt! Hoắc Tư Niên tốt quá đi!"
"Anh ấy chưa gì đã lo lắng cho vợ tương lai rồi. Không biết cô gái may mắn nào sẽ được làm bạn gái của anh ấy đây."
Tưởng Ý Hoan nhẹ khinh sách: "Tớ cũng bắt đầu ghen tị rồi."
Khóe môi Mạnh Ninh mím nhẹ thành một vòng cung, cô mỉm cười và nhìn chằm chằm vào câu trả lời của Hoắc Tư Niên. Sâu thẳm trong lòng cô dường như đã lật úp một bình mật, tràn ngập vị ngọt ở một nơi không ai biết, tâm trạng xấu khi nói chuyện với Tiêu Như Vũ khi nãy cũng tan biến.
Ban đêm, đèn trong phòng ngủ đã tắt, Mạnh Ninh đang nằm trên giường, cầm điện thoại di động định gửi lời chúc ngủ ngon cho Hoắc Tư Niên thì hộp thoại bên kia hiện lên tin nhắn trước.
Gâu Gâu Gâu: "Tiểu Ninh, em đã xem hotsearch chưa?"
Mạnh Ninh chớp mắt, xóa câu"Chúc ngủ ngon" chưa gửi rồi trả lời: "Em thấy rồi."
Gâu Gâu Gâu : "Em thích không?”
Khoé miệng Mạnh Ninh nở nụ cười: "Vâng, em thích lắm.”
Gâu Gâu Gâu: "Em không có ý kiến gì sao?”
Mạnh Ninh: "Em có thể có ý kiến gì đây?"
Hoắc Tư Niên đang trên đường về nhà, cảnh đêm nhộn nhịp vội vã lướt qua cửa kính xe. Anh cụp mắt xuống nhìn cố định vào hộp thoại, ánh đèn trên màn hình điện thoại phản chiếu trên khuôn mặt tuấn tú, trong trẻo của anh, lúc này mọi sự mệt mỏi tan biến, chỉ còn lại vẻ dịu dàng.
Cô gái nhỏ không có ý kiến, không có nghĩa là anh cũng không.
Hoắc Tư Niên cúi đầu, liếm môi và khẽ cười, anh gõ bàn phím bằng những ngón tay mảnh mai và rõ nét: "Đoán xem anh đang nghĩ gì sau khi xem những bình luận của cư dân mạng."
Mạnh Ninh còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ nhưng cũng không đoán ra nên hỏi: "Em không đoán ra được ~ Anh có thể nói nhỏ cho em biết, anh đang nghĩ gì không?."
Hoắc Tư Niên cong môi nói: "Anh muốn xăm tên của em lên xương quai xanh.”
Nhìn vào dòng tin nhắn bên kia gửi tới, hàng mi đậm cong đậm, kiều diễm của Mạnh Ninh khẽ run lên, trái tim như bị người ta véo nhẹ.
Không biết có phải do chăn dày quá, không hiểu sao Mạnh Ninh cảm thấy hơi nóng. Cô lặng lẽ nhấc chăn trên người ra, sau đó trả lời anh: "Nghe nói xăm hình rất đau, vết thương trên người anh mới khỏi, không thể làm bừa được."
Nụ cười trên khóe miệng Hoắc Tư Niên giống như vầng trăng khuyết, anh nghĩ thầm, xăm tên vợ lên người, có gì là làm bừa.
Anh không phản bác cũng không đồng ý, chỉ liếc nhìn đồng hồ ở trên cùng màn hình, nói: "Đã muộn rồi, em nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Chiều mai anh hơi bận. Anh sẽ nhờ Viên Dịch đón em từ trường về nhé?"
Mạnh Ninh: "Được ạ."
Sau khi hai người nói chúc ngủ ngon với nhau, Mạnh Ninh đặt điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt lại. Nhưng cô không ngủ được, đầu óc chỉ toàn hình ảnh Hoắc Tư Niên cùng câu nói: "Anh muốn xăm tên em lên xương quai xanh.”
Trong ý thức mơ hồ, Mạnh Ninh nửa tỉnh nửa mơ phát hiện cô đang ở nhà của Hoắc Tư Niên, còn đang nằm trên chiếc giường cỡ lớn trong phòng ngủ của anh. Người mà mấy ngày nay cô luôn nghĩ về bây giờ đang nằm ngay trước mặt cô.
Dây vai áo ngủ không biết từ bao giờ đã tuột ra, nụ hôn nóng bỏng ấm áp của người đàn ông in trên bờ vai mảnh mai và gầy nhỏ của cô, đầu ngón tay thô ráp đi đến đâu đều phủ lên làn da trắng như sứ một quầng hồng quyến rũ.
Nụ hôn của Hoắc Tư Niên tàn bạo xấu tính, một tay ôm lấy sau gáy cô, Mạnh Ninh chỉ có thể khẽ nghiêng đầu. Bàn tay thon dài hình vòng cung mềm mại, chỉ có thể thừa nhận người đàn ông hôn đến hung hăng mà tình ý kéo dài, tay còn lại anh đặt trên người cô cũng không nhàn rồi.
Mọi thứ trước mắt cô đều quá thực, hơi thở của Mạnh Ninh ngay lập tức trở nên hỗn loạn, lồng ngực của cô phập phồng lên xuống khiến cô không thể phân biệt được là mơ hay thực.
Cho đến khi cô cúi đầu thút thít, hé răng cắn xương quai xanh mỏng manh như ngọc của người đàn ông. Ngay khi đối phương vừa lui ra ngoài, Mạnh Ninh mới vô thức gọi ra ba chữ"Hoắc Tư Niên".
Thời điểm Mạnh Ninh mở mắt ra, tầm nhìn của cô mờ mịt, chỉ có cửa sổ ban công thắp một tia sáng yếu ớt, cô bình tĩnh lại hơi thở rồi từ từ hoàn hồn, cuối cùng cô nhận ra nơi mình đang ở không phải phòng ngủ của Hoắc Tư Niên mà là phòng ngủ của trường.
Những người bạn cùng phòng xung quanh đều đã ngủ say, phòng ngủ rất yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều ở phía đối diện.
Mạnh Ninh nằm trên giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào