"Được, bây giờ anh sẽ giúp em tìm.
" Nếu như trước đây, Tư Kiến Ngự sẽ xem Mục Ngạn như tình địch thì giờ đây, đã không còn nữa.
Những ngày qua, đặc biệt là khi Tô Viên nằm trong bệnh viện, với tư cách là một người đàn ông, anh đương nhiên có thể thấy rằng Mục Ngạn quan tâm đến Tô Viên như thế nào, và yêu cô ấy sâu sắc ra sao.
Tư Kiến Ngự muốn tìm ra tung tích của Mục Ngạn, đây không phải là việc khó khăn gì, sau một thời gian ngắn, anh ấy phát hiện ra rằng Mục Ngạn đã trở lại Mục gia, và sau khi vào, thì Mục Ngạn đã không có bước ra ngoài.
Quan Xán Xán thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, định lần nữa đến đó để tìm Mục Ngạn.
Khi Quan Xán Xán và Tư Kiến Ngự đến Mục gia, thì liền bị người ngăn lại, "Thiếu gia có căn dặn rằng, cậu ấy không muốn gặp bất cứ ai!"
"Vậy thì nhờ anh nói với anh ấy rằng tôi và Ngự muốn gặp anh ấy.
" Quan Xán Xán nói.
"Chuyện này.
.
" Người làm trên mặt lộ ra vẻ không biết phải làm như thế nào, khi thiếu gia của anh ấy về, thì đã tự nhốt mình vào trong phòng không hề ra ngoài.
"Nếu như anh đi thì tránh ra để chúng tôi vào.
" Tư Kiến Ngự lên tiếng.
"Chuyện này.
.
"
"Sau này nếu Mục Ngạn có trách móc gì, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm" Tư Kiến Ngự lạnh lùng nói.
"Thiếu gia ở trong phòng.
" Nói xong, người làm cũng không nói gì thêm liền lui về phía sau một bước.
Nhưng vào lúc này, đứng ở cửa phòng, có thể mơ hồ nghe được tiếng đàn từ bên trong truyền ra.
"Là Mục Ngạn đang đàn!" Quan Xán Xán lên tiếng.
Bản nhạc được đàn đi đàn lại, đoạn đầu rất vui, nhưng càng về sau thì lại bi thương vô tận.
Mục Ngạn, đang đàn bản nhạc này với tâm trạng gì vậy?
Quan Xán Xán suy nghĩ sau đó giơ tay gõ cửa, "Mục Ngạn, mở cửa đi, tôi là Xán Xán, tôi có chuyện muốn nói với anh!"
Nhưng tiếng đàn vẫn không có dấu hiệu dừng, điều này cũng cho thấy anh không có ý định mở cửa.
Quan Xán Xán quay đầu nhìn Tư Kiến Ngự đang đứng ở một bên, "Ngự, làm sao bây giờ?"
Tư Kiến Ngự nói, "Hôm nay em nhất định phải gặp cậu ấy sao?"
Quan Xán Xán gật đầu, sự bất an trong lòng cô vẫn luôn tồn tại, khi cô nhìn thấy Tô Viên rơi xuống biển, cũng nhìn Mục Ngạn suýt nữa nhảy xuống cùng.
Nghe thấy giọng nói khàn khàn đau đớn của Mục Ngạn khi gọi Tô Viên, cô mới hiểu được tình cảm của Mục Ngạn dành cho Tô Viên sâu đậm đến nhường nào.
Bởi vì cô hiểu, nên cô không dám tưởng tượng Mục Ngạn sẽ như thế nào khi Tô Viên chia tay anh ấy.
Và tiếng đàn cứ lặp đi lặp lại đang khoét sâu thêm nỗi bất an trong lòng cô.
"Được, nếu như em muốn gặp, anh sẽ giúp em.
" Tư Kiến Ngự lên tiếng.
* * *
Tô Viên lấy chiếc nhẫn đá mặt trăng cầm trong tay, và nhớ đến Mục Ngạn