"Có đáng không?" Mục Ngạn hỏi, chỉ vì chuyện nhỏ như thế, mà lại bị đánh thành như vậy, nếu như anh không xuất hiện, có phải cô sẽ bị đánh nghiêm trọng hơn không.
Cô thực sự không nghĩ nhiều về câu hỏi liệu nó có đáng hay không.
"Bây giờ nghĩ lại thật sự có chút sợ hãi, nhưng lúc đó em không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy em không thể đưa thông tin liên lạc của bạn em cho một người không liên quan."
"Vì bạn, em có thể làm bất cứ điều gì sao?"
"Cũng không phải điều gì cũng làm, nếu như bạn của em kêu em đi tự sát thì em đương nhiên cự tuyệt rồi." Cô cảm thấy câu trả lời của cô giống như lời nói đùa, sau đó cô bổ sung thêm, "Em chỉ là làm theo sự mách bảo của con tim thôi, nếu như việc gì cũng phải suy nghỉ đáng hay không đáng, nên hay không nên, chẳng phải như thế càng khiến mình mệt mỏi thêm sao?"
Anh không nói gì, khởi động xe, cô cũng không nói thêm nữa mà ngồi yên lặng.
Không lâu sau, xe anh lái tới trước cửa một hiệu thuốc, Mục Ngạn đỗ xe ở ven đường, Tô Viên tháo dây an toàn xuống xe, lúc này mới phát hiện anh cũng cùng lúc từ trong xe đi ra.
Chẳng lẽ..
anh còn muốn cùng cô vào hiệu thuốc? Cô nói: "Em có thể tự mua thuốc, không cần phải phiền anh như thế đâu."
Nhưng người ta không thèm để ý đến cô, anh đi vào hiệu thuốc, chỉ vào khuôn mặt sưng tấy của cô, nói với nhân viên: "Lấy cho tôi loại thuốc tốt nhất cho vết thương trên mặt của cô ấy."
Ý tứ ngắn gọn và rõ ràng!
Nhân viên nhìn vết thương trên mặt cô, lấy ra hộp thuốc bôi, cộng thêm một băng dán vết thương, đồng thời dùng ánh mắt mơ hồ không hiểu nhìn cô và anh.
Trong ánh mắt đó hiện rõ lên hàm ý chàng trai trước mặt là người đã gây thương thích cho cô gái này.
Khi anh đi thanh toán, nhân viên kéo tay Tô Viên lại, ân cần nói: "Chị ơi, bạn trai của chị tuy rằng đẹp trai thật đấy, nhưng mà suy cho cùng anh ấy có khuynh hướng bạo lực, chị vẫn nên suy nghĩ cho thật kỹ vào, nếu không sau này mất mạng như chơi đó."
"Anh ấy..
anh ấy không phải bạn trai của tôi, anh ấy cũng không phải là người đánh tôi." Cô vội vàng giải thích.
"Chị đừng cảm thấy xấu hổ, em là người có kinh nghiệm, em hiểu.
Ban đầu khi tìm bạn trai, em cũng tìm được một người đẹp trai, nhưng ai biết đối phương tính tình rất đáng sợ.
Nếu như việc gì không theo ý anh ta, anh ta liền đấm liền đá, sau nửa năm, em không thể chịu đựng được nữa nên chia tay!" Cô nhân viên nói với vẻ mặt của người từng trải.
"Nhưng tôi thật sự.." Tô Viên còn muốn giải thích thêm, lại thấy anh đã thanh toán xong, đi đến bên cạnh cô nói: "Xong rồi."
"Vâng, cám ơn anh." Mặt cô nhất thời đỏ bừng, cũng không biết anh có nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ hay không, "Hết bao nhiêu thế, em trả lại cho anh nhé." Vừa đi ra khỏi hiệu thuốc, cô lật đật lấy túi xách, định trả lại tiền cho anh.
Nhưng anh không thèm để ý đến cô.
Sau khi lên xe, anh hỏi cô: "Em muốn đi đâu?"
Cô nghĩ, dù sao bây giờ cô cũng không thích hợp về nhà, cũng không thích hợp quay lại văn phòng, vì vậy cô nói: "Đi đâu cũng được, anh đưa em đến nơi có phương tiện giao thông thuận tiện là được."
Chỉ 15 phút sau, Tô Viên đã hối hận về những gì mình vừa nói.
Ý của cô là Mục Ngạn có thể đưa cô ấy đến bất kỳ trạm xe buýt nào, nhưng ai biết được, anh ấy sẽ đưa cô ấy đến khách sạn.
Một nam một nữ vào thuê phòng cũng đủ để cho người khác suy nghĩ phỏng đoán rồi.
Nhưng dường như anh là người quen của khách sạn này, anh vừa bước vào, người quản lý của khách sạn đã bước tới mỉm cười chào đón anh, từ giọng điệu của anh ta có thể nhận ra anh là khách VIP ở đây.
Người quản lý cũng đích thân ấn nút thang máy cho anh, sau đó nhìn anh và cô bước vào thang máy với vẻ mặt tươi cười.
"Thật ra thì..
anh thực sự không cần đưa em đến khách sạn." Trong thang máy, cô quay sang nói với anh.
Ánh mắt anh rơi trên mặt cô, "Vậy thì em còn có nơi nào khác có thể đi sao?"
"..."
Cô chớp chớp mắt, hình như không có nha!
"Hay là sợ tôi làm chuyện gì đó với em?" Anh nói tiếp.
"..."
Cũng không nha!
Về cơ bản, Tô Viên sẽ không phải lo lắng gì về điều này, cô ấy luôn biết tình cảm của anh dành cho Xán Xán.
Hơn nữa, từ những ngày còn học đại học, cô đã nhìn thấy vô số người đẹp muốn tiếp cận anh, cho dù mặt cô không sưng tấy,