Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cô có chút xấu hổ, nhưng khó khăn lắm mới tìm được anh, vì vậy, cô nở một nụ cười rồi nói với anh, "Em có thể nói chuyện với anh một lát được không?"
Anh nhìn chằm chằm cô, sau đó anh quay đầu lại nói với những người xung quanh: "Mọi người đi trước đi, tôi còn có việc cần xử lý nên không đi cùng được."
Những người khác cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời, "Vâng Mục tổng." Sau đó bọn họ lên xe rời khỏi.
Trước khi lên xe, họ còn liếc nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, như thể đang đoán mối quan hệ giữa người phụ nữ trước mặt và chủ tịch của họ.
"Thật ra em chỉ cần một phút thôi, anh không cần để bọn họ đi trước đâu.." Cô vẫn chưa nói hết câu đã bị anh cắt ngang.
"Em tìm tôi có chuyện gì?" Giọng anh vẫn lạnh lùng như cũ.
"Sáng nay khi em rời khỏi có để quên cuốn sổ trong phòng của anh, anh có thể giúp em nói với họ cho phép em vào lấy được không?"
"Không cần." Anh nói, "Cuốn sổ của em đang ở chỗ tôi."
"Hả?" Cô sửng sốt, "Vậy..
Anh có thể trả nó lại cho em không?"
Anh xoay người đi về hướng tòa nhà.
Cô nhanh chóng đi theo, nhưng ngay khi bước vào, cô đã được chào đón bởi nhiều ánh mắt tò mò.
Bây giờ là giờ ăn trưa, có nhiều nhân viên ra vào nên cô càng bị chú ý hơn.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào Mục thị, so với GK, Mục thị cho người ta cảm giác lạnh lẽo hơn, cũng giống như Mục Ngạn.
Dọc đường đi cô không nói gì cũng chẳng biết phải nói gì nên cô chỉ trầm mặc.
Văn phòng của anh có phông nền màu xám, theo cô được biết, người thích màu xám là người có tính cách cô độc và khó đoán.
Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ.
Nhìn thấy cuốn sổ đó là của mình, cô mỉm cười rạng rỡ, "Cám ơn anh." Sau đó vươn tay muốn lấy nó từ tay anh.
Nhưng anh cũng không định trả nó cho cô, anh lật nó ra hỏi cô: "Đây là bài hát em viết à?"
Cô chăm chú nhìn, phía trên là bài hát cô đang viết dang dở "Màu Phỉ Thúy."
Không hiểu sao cô cảm thấy có chút xấu hổ, cô viết bài hát này là vì anh, bây giờ anh bị nhìn thấy, khiến cô có cảm giác như bị người khác bắt quả tang.
"Vâng, là do em viết, nhưng vẫn chưa hoàn thành." Cô gật đầu trả lời.
Anh đi đến nơi đặt dương cầm, sau đó ngồi xuống bắt đầu khẽ đàn.
Âm thanh du dương lấp đầy cả căn phòng.
Mặc dù đây là một bài hát chưa hoàn thành, nhưng anh đã sử dụng tiếng đàn để bù đắp cho sự không hoàn hảo này.
Mặc dù người đàn ông này đã từ bỏ âm nhạc từ lâu nhưng tài năng của anh vẫn còn đó.
Hai phút sau, tiếng đàn dừng lại.
"Sao em lại đặt tên bài hát này là Màu Phỉ Thúy?" Giọng anh lạnh lùng vang lên.
Cô giật mình, thấy anh quay đầu lại, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô, khiến cô lạnh sống lưng.
Lý do tại sao bài hát này được đặt với cái tên đó là..
là bởi vì..
Phải nói dối sao? Nhưng dưới ánh mắt của anh, cô lại có cảm giác không có gì có thể che giấu, giống như chỉ cần nói dối là có thể dễ dàng bị anh phát hiện, "Là..
Đôi khuyên tai ngọc bích anh vứt bỏ hôm đó đã truyền cảm hứng cho em, cho nên..
em đã viết tác phẩm này," cô trả lời.
"Cho nên, bài hát này là viết cho tôi sao?" Thanh âm của anh càng ngày càng lạnh.
Cô biết anh là người am hiểu âm nhạc nên từ ca khúc của cô, có thể cảm nhận được tình yêu cay đắng, sự bảo vệ, đợi chờ, bất lực.
Là một người ngoài cuộc, cô đang viết về tình yêu của anh dành cho Xán Xán.
Cô không khỏi căng thẳng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Vâng."
Xoẹt.
Tiếng xé giấy đột nhiên vang lên.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy bài hát Màu Phỉ Thúy đã bị anh xé ra khỏi cuốn sổ.
"Tại sao anh lại.." Cô chỉ nói đến nửa câu đã bị sắc mặt của anh dọa sợ.
Cô sững sờ, anh lúc này khiến cô nhớ đến thân phận khác của anh - người thừa kế Thanh Hồng hội.
Mục Ngạn từ trước đến nay luôn là người ít nói, cô chỉ nhìn thấy một mặt dịu dàng của anh khi đối với Xán Xán, mà cô quên mất anh còn một mặt khác.
Từng mảnh giấy bị anh xé nát rơi xuống.
Anh ném cuốn sổ vào tay cô, nhìn cô chằm chằm nói: "Em không có tư cách viết những