Chịu trách nhiệm? Cô sẽ gánh chịu hậu quả? Thật nực cười.
"Cô thật sự muốn chịu trách nhiệm sao?" Anh lạnh lùng nói, liếc nhìn bàn tay đang run rẩy của cô, nhưng cho dù run rẩy, tay cô vẫn nắm chặt tay anh, giống như cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không buông tay.
Người phụ nữ này có thể kiên trì như vậy chỉ vì vết thương trên tay của anh? Từ trước đến giờ, anh vẫn nghĩ cô thật bình thường, như một cái bóng bên cạnh Xán Xán, nhưng cho đến tận bây giờ, anh mới nhận ra rằng sự bướng bỉnh và cố chấp của cô nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Nếu là chuyện khác, liệu cô ấy có khăng khăng như vậy không?
Xán Xán đã từng nói, "Tôi hy vọng anh có thể yêu người khác."
Cha anh nói: "Nếu con không phải là con của bà ấy thì ta sẽ không bao giờ yêu con".
Vậy hà tất gì phải sinh anh ra, rồi để anh sống trong cô độc.
Liệu có ai đó yêu anh không vì vẻ bên ngoài của anh, không vì gia cảnh của anh, chỉ đơn giản yêu con người anh?
"Nếu cô thật sự muốn chịu trách nhiệm như vậy, vậy thì..
yêu tôi đi." Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt không chút tình cảm nhìn chằm chằm vào cô, "Nếu như cô có thể yêu tôi, thì tôi sẽ bỏ qua cho cô."
Tô Viên ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt đen như xuyên qua màn mưa, giống như những hạt thủy tinh lạnh lùng, trong veo nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.
Cô rất rõ ràng, anh thật ra không có tình cảm với cô, người anh yêu vẫn luôn là Xán Xán, nhưng bây giờ, anh lại nói với cô rằng anh muốn cô yêu anh?
"Anh muốn em..
yêu anh?"
"Đúng."
Cô chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, có phải anh mất máu quá nhiều nên nhầm cô với Xán Xán? "Anh..
biết em là ai không?" cô hỏi.
"Ha ha..
ha ha.." Anh đột nhiên cười lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười, "Tô Viên, cô nghĩ rằng tôi sẽ nhầm cô với ai?"
Cô cắn môi, cảm giác như bị anh nhìn thấu, nhưng khi anh gọi tên cô, ít nhất lúc này anh còn tỉnh táo, không nhầm cô với người khác.
"Tại sao anh muốn em yêu anh?" Cô không hiểu, xung quanh anh nhất định có rất nhiều người phụ nữ hâm mộ anh, anh không cần thiết phải để một người anh không hề yêu yêu mình.
"Không có lý do gì." Anh dùng sức một chút, hất tay cô ra.
"Chờ đã!" Cô nắm chặt tay anh hơn, "Nếu em yêu anh, thì anh có thể cùng em đi bệnh viện kiểm tra vết thương trên tay không?"
Trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ không ngờ cô lại nói như vậy.
"Cô có biết tôi đang nói gì không?" anh hỏi.
"Em biết."
Cô chỉ cảm thấy rằng nếu lúc này cô không trả lời, có lẽ cô sẽ hối hận.
Cô trả lời không do dự, anh sững sờ nhìn cô, người phụ nữ này lại nói rằng cô sẽ yêu anh, cô sẽ yêu một người không yêu cô sao?
* * *
Cả người ướt sũng, dù có che ô, cũng không khác gì gà mắc mưa.
Cô đưa anh đến một bệnh viện gần đó, vì tay anh đang bị thương nên cô đã lái xe đưa anh đến đó.
Mà anh cũng không phản đối, nói đúng hơn là khi cô nói sẽ yêu anh, anh tựa hồ không có phản ứng gì, một lời cũng không nói, cứ mặc cho cô dẫn đi.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, không cần soi gương cũng biết hiện tại anh và cô thảm như thế nào.
Buổi tối không có nhiều bệnh nhân, bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương cho Mục Ngạn, cô ở bên cạnh,