Mấy năm nay, cha cô đã già, cô gần như là chỗ dựa của Lương thị.
Nếu cô có thể lựa chọn, Lương Chiêu Mai không biết năm đó cô có nói nên những lời như thế với Quan Xán Xán không.
Lý do tại sao Quan Xán Xán rời khỏi Tư Kiến Ngự, những lời nói năm đó của cô cũng đóng một vai trò nhất định.
Cô chỉ nghĩ rằng nếu cô có thể ép Quan Xán Xán rời khỏi, thì chỉ cần cô có đủ kiên nhẫn, sớm muộn gì Ngự cũng sẽ nhìn thấy cô tốt nhiều hơn với Quan Xán Xán.
Nhưng mà, thứ cô nhận lại được chỉ là sự trả thù điên cuồng của Tư Kiến Ngự, tập đoàn Lương thị to lớn chỉ bởi vì người cô yêu mà trở nên bế tắc, công sức mấy đời gây dựng tập đoàn Lương thị sắp bị phá hủy chỉ vì lời nói của cô.
Những người khác đều biết Tư Kiến Ngự chèn ép Lương thị mục đích chính là nhắm vào cô.
Mọi người trước kia đều nói sau lưng cô, nhưng bây giờ, nhìn thấy nhLương thị sắp sụp đổ, nhiều người thậm chí còn cười nhạo trước mặt cô.
Mà những lời đàm tiếu này đối với cô chẳng là gì, hiện tại cô lo lắng nhất chính là bệnh tình của cha cô.
Bác sĩ có nói qua tình hình sức khỏe của cha cô, nêu như tình hình tiến triển tốt thì ông ấy có thể sống thêm vài năm nữa, nhưng nếu tình hình xấu thì..
Cô có chút sợ hãi không dám nghĩ tiếp.
Khi đến bệnh viện, cô nhìn cha mình, từ một người đàn ông phong độ khỏe mạnh giờ đang yếu ớt nằm trên giường.
Mẹ của cô khi thấy cô đến, "Sao con không dẫn Tiểu Hào theo?"
"Con sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cha." Cô nói.
"Lần sau con nhớ dẫn theo Tiểu Hào đến, cha con rất nhớ nó." Bà nói.
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Khi bác sĩ đến, ông ấy gọi mẹ cô ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cô và cha cô.
Lương Chiêu Mai ngồi bên giường lặng lẽ nhìn cha cô, người đàn ông này từ khi cô còn nhỏ đã luôn cưng chiều cô, coi cô như bảo bối, che chở cho cô khỏi mưa gió, cho dù cô chưa kết hôn nhưng đã mang thai Tiểu Hào, nhưng ông vẫn luôn che chở và bảo vệ cô.
"
Hốc mắt cô phút chốc ẩm ướt.
Khi ông mở mắt ra, thấy con gái đang nhìn mình.
" Con đến đây khi nào? "Ông hỏi, ông muốn ngồi dậy, cô bèn đỡ ông.
" Con mới tới đây được một lúc.
"Cô khẽ mỉm cười," Cha có muốn ăn gì không? "
Ông lắc đầu, nắm lấy tay con gái và vỗ nhẹ:" Mai à, cha có vài lời muốn nói với con.
"
Người cô khẽ run lên, chỉ nghe thấy cha cô nói:" Mai à, cả đời này của cha cái gì cũng đã có hết rồi, nếu Lương thị thật sự phải sụp đổ, vậy thì con cứ mặc kệ nó đi.
Cha chỉ hy vọng con, mẹ của con và cả Tiểu Hào, sau này có thể sống hạnh phúc, cha vẫn còn một sốtài sản được cất giữ trong ngân hàng, nếu cuộc sống sau này thực sự khó khăn, con có thể lấy dùng.
"
Những lời này giống như những lời di nguyện cuối cùng của cha cô, cô chỉ cảm thấy chua xót trong lòng," Cha, cha đừng nói nữa, sao cha chỉ lo cho cuộc sống sau này của con, mẹ và Tiểu Hào thế, còn cha, cha thì sao? Chẳng lẽ cha không ở cùng mọi người sao? "
Ông cười khổ," Cha cũng muốn ở bên con, nhưng sức khỏe không cho phép..
"
Khi con người ngày càng tiến gần đến cuối cuộc đời, họ luôn có một số linh cảm.
Và khi cha cô lại ngủ thiếp đi, mẹ cô đã quay trở lại phòng bệnh với khuôn mặt đầy lo lắng, cô biết rằng tình trạng của cha cô chắc chắn lại xấu đi.
" Mẹ! "Cô bước tới và nói.
Mắt mẹ cô hơi đỏ lên, bà nói:" Sau này khi nào con rảnh rỗi, hãy mang Tiểu Hào đến gặp cha con nhiều hơn.
Thực ra, cha con không yên tâm nhất chính là con và Tiểu Hào.
"
Cô khẽ nức nở gật đầu.
Khi cô rời khỏi bệnh viện, cuối cùng những giọt nước mắt cô cố kìm nén cũng trào ra.
Nỗi ân hận từ tận đáy lòng, nếu không phải vì cô ấy khao khát muốn có được tình yêu của Tư Kiến Ngự, nếu không phải vì sự ích kỷ của cô, cha cô đã không vì hoàn cảnh sa sút của Lương thị mà vất vả.
Cha cô đã làm tất cả vì cô, nhưng hiện tại cô lại không làm được gì cho ông ấy.
Dù vậy, tâm nguyện lớn nhất của ống ấy chính là mong cô được hạnh phúc.
Lương thị mà cha đã dốc hết sức lực cả đời, cô tuyệt đối sẽ không để nó sụp đổ như thế.
Dù thế nào đi nữa, dù phải trả giá ra sao, cô cũng không thể để nó sụp đổ như vậy.
Chiếc xe lao về phía trước với tốc độ cao cho đến khi nó dừng lại trước cổng tập đoàn GK.
Cô nhìn lên tòa nhà, đã bao lâu rồi cô đã không đến đây? Nơi này đã từng rất quen thuộc, chẳng biết từ lúc nào lại trở nên xa lạ đến thế.
Lau đi những giọt nước mắt trên mặt, cô hít một hơi thật sâu và bước vào tòa nhà.
" Xin lỗi, cô muốn tìm ai? "Nhân viên ngăn cô lại.
Nhân