Yêu sao? "Hiện tại chỉ là thích thôi, nhưng mà, tương lai tôi sẽ đợi Tiếu Tiếu trưởng thành, tôi nhất định sẽ yêu em ấy.
"
Sắc mặt của Kiến Ngự ngày càng khó coi, đối phương dùng lời hứa hẹn của tương lai dành cho con gái của mình.
"Tôi không có dự định sẽ gả Tiếu Tiếu cho nhà họ Quân, nếu như cậu còn đem mục đích này để tiếp cận con bé, thì sau này cậu đừng mơ rằng sẽ được đến gần con bé.
"
"Tôi làm không được.
"
Gương mặt Kiến Ngự càng trở nên lạnh lùng hơn, thông thường khi người khác nhìn thấy khí thế này của anh cũng sẽ tám chín phần sợ hãi, nhưng mà đối với Dung Kỳ chẳng hề hấn gì cả.
Cậu thiếu gia nhà họ Quân này, chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng lại cho người khác cảm giác sợ hãi, giống như mãnh thú trong rừng sâu, một khi trưởng thành thì sẽ trở thành vua muôn loài.
Không hổ danh là con của nhà họ Quân.
"Tôi là cha của Tiếu Tiếu, ít nhất hiện tại, tôi có thể làm cho cậu không gặp được Tiếu Tiếu.
"
Dung Kỳ biết, với câu nói này của Kiến Ngự, thì đối phương sẽ không e dè với gia thế nhà họ Quân, và hắn ta có thể nói được làm được.
Không được gặp Tiếu Tiếu sao? Nếu như hắn ta đem Tiếu Tiếu giấu ở một nơi nào đó mà bản thân không tìm được vậy thì phải làm sao đây.
"Tôi có thể bảo đảm rằng, trước khi Tiếu Tiếu trưởng thành, tôi tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì với em ấy, đợi sau khi em ấy trưởng thành, em ấy có quyền lựa chọn yêu hoặc không yêu tôi, nếu như lúc đó em ấy không yêu tôi, tôi sẽ từ bỏ, tuyệt đối không đụng tới em ấy.
"
Đây là lời hứa của Dung Kỳ, nếu như thật sự có một ngày như thế, khi cậu ta rời khỏi Tiếu Tiếu cũng có thể là lúc cậu ta chấm dứt cuộc đời này.
Cũng giống như những tiền bối nhà họ Quân, bởi vì không thể lấy được người họ yêu đều kết thúc cuộc sống.
Thời gian máy bay sắp cất cánh đã đến, Tư Kiến Ngự không nói gì thêm với Dung Kỳ, còn Quan Xán Xán thì vẫy chào tạm biệt cậu ta.
Bất luận như thế nào, theo lý mà nói, Dung Kỳ đã từng cứu sống Tiếu Tiếu, cũng chưa từng làm điều gì gây hại đến con bé, tuy rằng Dung Kỳ ôm tương tư đối với con bé, nhưng cô chưa từng ghét cậu thiếu niên này.
Huống hồ, Tiếu Tiếu cũng rất thích cậu ta, mà Tiếu Tiếu thích Dung Kỳ cũng giống như một người em yêu quý anh trai của mình, nhưng mà tương lai, ai biết trước được như thế nào.
Quan Xán Xán chỉ biết thở dài.
Tô Viên đối với tình huống này mà nói, có chút ngạc nhiên, một cậu bé mười bốn tuổi lại đối với một cô bé bốn tuổi là loại thích cả đời được bên nhau.
Đây không phải là yêu sớm sao.
Nhưng mà đối tượng có phải là quá nhỏ hay không.
Khi gia đình Xán Xán bước vào trong phòng chờ, Tô Viên quay người định rời khỏi, thì vẫn thấy Dung Kỳ vẫn đứng chỗ cũ.
"Không về sao?"
"Tôi muốn ở lại thêm một lát.
"
Tô Viên không nói gì thêm, bèn rời khỏi, hơn nữa cô và cậu nhóc ấy vốn dĩ không có quen biết, nếu như hôm nay không cùng đến sân bay thì có thể ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Khi cô bước ra khỏi sân bay, đột nhiên phát hiện phía trước không xa, một thân ảnh quen thuộc.
Là Mục Ngạn.
Cô kinh ngạc, với vẻ ngoại anh tuấn của anh, đã thu hút không ít sự chú ý của những cô nàng xung quanh, thậm chí cô còn thấy có một cô gái xinh đẹp bước đến nói gì đó với anh, nhưng anh không trả lời, khiến cho gương mặt của cô gái trở nên gượng gạo, gần như sắp mắng người, nhưng chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng của anh, thì cô gái đó đã nhanh chóng rời khỏi.
Cô đi về hướng anh, "Anh đến khi nào thế?"
"Một tiếng trước.
"
"! "
Nói như thế anh đã đến sớm hơn bọn họ sao? Nhưng tại sao lúc nãy anh không xuất hiện chứ?
Mục Ngạn biết Xán Xán đi Vienna, đó là điều không làm cô cảm thấy khó hiểu, huống hồ nếu như muốn biết tin tức của Xán Xán cũng không phải việc gì khó, anh không xuất hiện là bởi vì không muốn làm phiền cuộc sống của Xán Xán sao.
Hoặc cũng có thể anh đã hoàn toàn chấp nhận hiện thực Xán Xán đã kết hôn rồi.
"Anh vẫn còn muốn tiếp tục đứng ở đây sao?"
Anh không trả lời, cũng không động đậy, cô lại nhớ đến bóng