"Vâng!" cô trả lời, tay cô ấy nắm chặt lấy một chiếc hộp chứa khuyên tai khác.
Nếu viên đá mặt trăng thực sự là viên đá của tình yêu, nếu nó có thể khiến các cặp đôi đang yêu nhau hạnh phúc, thì cô thực sự hy vọng rằng anh..
có thể yêu cô.
* * *
Khi Mục Ngạn đưa cô tới nhà, thì chuông điện thoại của anh reo lên, anh nghe máy một lúc sau đó mới cúp máy.
Tô Viên cảm thấy rằng cuộc điện thoại này không phải là một cuộc gọi bình thường, bởi vì sau khi Mục Ngạn nghe điện thoại, sắc mặt anh hoàn toàn thay đổi
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Cô lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì." Anh nói, "Em vào nhà trước đi, ngày mai gặp lại."
Cô tháo dây an toàn ra nhưng vẫn chưa xuống xe, cô quay lại nói với anh: "Nếu anh gặp khó khăn gì có thể nói với em, mặc dù..
em có thể không giúp được gì cho anh, nhưng ít nhất em có thể lắng nghe.
Đôi khi nói ra sẽ khiến con người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều."
Anh nhìn cô, một lúc sau mới nói: "Được, anh biết rồi.
Sau khi em về, đừng để tai chạm vào nước."
Lại là câu trả lời "Anh biết rồi".
Có lẽ để thực sự bước vào trái tim anh còn khó hơn cô tưởng tượng.
Mãi cho đến khi nhìn thấy cô đi vào nhà, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve viên đá mặt trăng đang đeo trên tai, một lúc sau, anh lại khởi động xe, đi vào trong bóng đêm.
Trở lại nhà họ Mục, Mục Ngạn vô cảm nhìn mẹ lao vào vòng tay mình, ôm anh một thật chặt chẽ.
Bà ấy điên cuồng gọi tên anh, móng tay không ngừng bấu vào da của anh.
"Ngạn, mẹ nhớ con lắm.
Mẹ nhớ ra rồi, Thành Vũ có nói qua, ca khúc All of me rất hay.
Nếu như con có thể đàn, thì Thành Vũ nhất định sẽ rất vui.
Ngạn, con sẽ làm theo như yêu cầu của mẹ phải không? Lục Tiêu Tiêu háo hức nói.
Bà ấy vĩnh viễn chỉ nghĩ đến người đàn ông đã chết kia.
Khi còn nhỏ, anh sẽ buồn, sẽ đau, nhưng bây giờ..
Có lẽ đã quá đau, đau đến mức anh không còn cảm nhận gì nữa rồi.
" Con sẽ đàn.
"Anh bình tĩnh nói.
Bà ấy bèn nở nụ cười, nhìn anh với ánh mắt chờ đợi.
Mà Mục Thiên Tề đứng ở một bên, từ đầu đến cuối, ông ta không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng nhìn mọi việc mà thôi.
Mục Ngạn đi tới bên cây đàn dương cầm, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên phím đàn.
Đối với mẹ anh, đàn dương cầm của anh chỉ là để thỏa mãn sự tưởng tượng của bà ấy, tưởng tượng có thể dùng nó để thu hút sự chú ý của Tư Thành Vũ, nhưng đối với cha anh, nó chỉ là một công cụ mà anh dùng để làm hài lòng mẹ mình.
Nhưng Tô Viên lại khác, cô thật sự muốn nghe anh đàn, không phải vì bất kỳ lý do nào khác, mà chỉ đơn giản là thích tiếng đàn của anh.
Trong tiếng đàn của Mục Ngạn, Lục Tiêu Tiêu chìm vào giấc ngủ.
Khi anh chuẩn bị rời khỏi, Mục Thiên Tề đột nhiên nói:" Ngạn, con đổi khuyên tai như vậy từ khi nào vậy? "
" Hôm nay.
"Anh nhàn nhạt đáp.
" Cha còn tưởng rằng sau khi con làm mất đôi khuyên tai ngọc phỉ thúy do mẹ con tặng, con sẽ không đeo những cái khác, xem ra cha đoán sai rồi.
"
Mục Ngạn rũ mắt xuống," Nếu không còn chuyện gì nữa, con đi trước đây.
"Nói xong, anh quay người bước ra khỏi phòng.
Nhưng chỉ đi được hai bước, giọng nói của Mục Thiên Tề lại vang lên sau lưng anh," Cha nghe nói rằng gần đây con rất thân với một người phụ nữ tên Tô Viên.
Cha còn tưởng rằng con chỉ quan tâm đến Quan Xán Xán.
"
Mục Ngạn hơi khựng lại.
" Hay là, bởi vì Quan Xán Xán đã kết hôn với Tư Kiến Ngự, cho nên con đã hết hy vọng rồi? "Mục Thiên Tề tiếp tục nói.
Mục Ngạn không có trả lời, mà là tiếp tục đi về phía trước.
" Ngạn, con là con trai của ta, chỉ e rằng cả đời cũng sẽ giống ta.
Tình yêu mà bản thân muốn có được thì sẽ không bao giờ có được, cho dù có qua bao nhiêu đi nữa..
"
* * *
Trong những ngày tiếp theo, hầu như tất cả mọi người trong Mục thị đều nhìn thấy đôi khuyên tai bằng đá mặt trăng trên tai chủ tịch của họ.
Đá mặt trăng là viên đá của tình yêu, rất nhiều người biết