"Dạ?" Tô Viên ngẩn người, cô không ngờ mẹ mình lại gọi cho cô vì chuyện này.
"Dạ cái gì! Có người mẹ nào như tôi không? Con gái tôi tìm được bạn trai bạn trai như thế nào, đến tôi còn không biết vậy mà dì Hoàng nhà bên cạnh đã nói cho tôi biết rồi." Xem ra lão phật gia nhà cô đã tức giận rồi.
Khi dì Hoàng hàng xóm nhà cô chúc mừng bà về việc cô sau này sẽ được gả vào gia đình giàu có, rồi còn hỏi sao cô lại tìm được người bạn trai như thế, bà hoàn toàn ngạc nhiên rất lâu sau mới biết được những điều đó qua thông tin trên mạng.
Sau khi xem xong, mẹ Tô liền lập tức gọi điện cho cô.
"Con không phải cố ý giấu diếm mẹ, chẳng qua lúc đó mẹ và cha không hỏi tên anh ấy mà chỉ hỏi công việc của anh ấy mà thôi."
"Không hỏi thì không nói sao?"
Tô Viên không còn cách nào khác là phải xin lỗi hết lần này đến lần khác.
"Được rồi, con hiện tại đang ở cùng với Mục Ngạn?"
Tô Viên liếc nhìn Mục Ngạn đang ở bên cạnh, và trả lời: "Vâng ạ."
"Vậy để mẹ nói vài câu với cậu ta."
"..."
Tô Viên sửng sốt, "Mẹ muốn nói chuyện với anh ấy sao?"
"Yên tâm, mẹ sẽ không nói bậy." Mẹ Tô nói.
Cô nhỏ giọng nói với anh: "Mẹ em muốn nói với anh vài lời." Cô biết Mục Ngạn vẫn luôn thờ ơ, cô cũng không biết anh có thích nói chuyện với mẹ cô không.
Tô Viên lo lắng, nhưng cô không ngờ rằng anh lại đồng ý: "Được." Vừa đáp, anh vừa đưa tay về phía cô.
Cô hơi bất ngờ nhưng cũng đưa điện thoại cho anh.
Mục Ngạn nhấc điện thoại, "Con là Mục Ngạn..
Vâng..
Con đang hẹn hò với Tô Viên..
Dạ dược, con biết rồi."
Tô Viên không biết anh và lão phật gia nhà cô đang nói gì, cuộc trò chuyện không dài, chỉ khoảng 3 phút, anh trả điện thoại cho TôViên, cô tò mò hỏi: "Mẹ em nói gì với anh vậy?"
"Chỉ hỏi xem chúng ta có thật sự hẹn hò hay không.." Anh chậm rãi nói, "Còn có, bác gái có mời anh một lát nữa đến nhà em chơi."
Cô bất ngờ, "Anh có đồng ý không?"
Anh khẽ gật đầu, "Ừ."
Cô lập tức rũ đầu xuống, lo lắng ba mẹ nóng lòng muốn gặp anh, không biết sau đó sẽ ra sao.
"Hay là, em không muốn anh gặp cha mẹ em sao?" Giọng anh vang lên trên đầu cô.
"Không phải, chỉ là.." Cô ngẩng đầu, khẽ cắn môi nói: "Em đột nhiên có chút lo lắng." Lo lắng anh sẽ chán ghét cha mẹ cô, cũng lo cha mẹ cô sẽ chán ghét anh.
Mặt khác, Mục Ngạn bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng."
"Vậy lát nữa khi anh gặp bố mẹ em, anh có thể..
ừm, cười nhiều hơn một chút được không?" Khi anh không cười, thì thật là xa cách.
Anh liếc nhìn vẻ mặt có chút bối rối của cô lúc này, lại phát hiện mình không thích nhìn vẻ mặt như thế này của cô.
Nếu giải quyết được tâm trạng bất an của cô, thì anh nguyện ý làm theo lời cô nói.
Cảm giác sẵn sàng thỏa hiệp này là gì?
Mục Ngạn không nói gì, chỉ xoay người lấy chiếc áo vest bên cạnh, sau đó nắm tay cô ra khỏi phòng.
Việc này..
Anh có đồng ý hay không? Sau khi lên xe, Tô Viên nhìn vẻ mặt của Mục Ngạn, trong lòng nghĩ xem hai bên gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì, nên giải quyết như thế nào.
* * *
Chà, hóa ra, dường như chỉ có mình cô là người duy nhất lo lắng.
Tô Viên nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt cô, trên bàn ăn có bốn người, trong khi mẹ cô một bên gắp thức ăn cho Mục Ngạn sau đó bắt đầu tiến hành cuộc điều tra từ tuổi tác, công việc, gia đình, đến việc anh có từng hẹn hò trước đây không, rồi sở thích là gì, nó còn chi tiết hơn cả điều tra hộ khẩu tại đồn cảnh sát.
Còn cha cô mặc dù không nói gì, nhưng thỉnh thoảng nhìn Mục Ngạn như thể