Sáng sớm thứ bảy, Mục Ngạn đưa Tô Viên đến câu lạc bộ của Thanh Hồng hội, người trong hội khi nhìn thấy anh đều cúi người 90 độ, và kính trọng hét lên "Ngạn thiếu".
Cô sững sờ, chợt nhận ra rằng Thanh Hồng hội và Mục thị hoàn toàn khác nhau.
Nếu tập đoàn Mục thị những người bình thường như cô có thể tiếp cận được, thì Thanh Hồng hội nơi mà những người bình thường như cô sẽ không chạm tới.
Hơn nữa, không giống như Mục thị, Hồng Thanh hội đa số là nam giới, chỉ có số ít là nữ.
Vì Mục Ngạn nắm tay cô đi vào, nên khiến nhiều người nơi đó đều nhìn cô.
Nam giới trong Thanh Hồng hội nghĩ rằng: Không ngờ thiếu gia của mình lại thích một người phụ nữ với ngoại hình bình thường như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ này lại có nét thu hút đặc biệt? Ví dụ..
như trên giường?
Còn phái nữ, đặc biệt là những người cũng có vẻ ngoài bình thường, sau khi Mục Ngạn và Tô Viên đi ngang qua thì liền đấm ngực giậm chân, không cam lòng nghĩ: Nếu như sớm biết Ngạn thiếu thích những cô gái có vẻ ngoài bình thường, lẽ ra ngay từ đầu phải dũng cảm bày tỏ, có lẽ người mà Ngạn thiếu đang nắm tay bây giờ chính là bản thân.
"Đây có phải là nơi mà những người bình thường không thể vào được, đúng không?" Theo những bình luận cô đọc được trên mạng, bên trong câu lạc bộ Thanh Hồng rất nghiêm ngặt, người ngoài rất khó vào.
"Ừm."
"Sẽ không sao nếu em đến đây chứ?"
"Em là bạn gái của anh, không có gì không thích hợp."
Tô Viên cảm thấy có một chút hạnh phúc trong lòng.
Khi Mục Ngạn đưa cô đến nơi tập luyện và chọn máy chạy bộ.
Mặc dù cô đã chạy 800 mét khi còn học đại học, nhưng bây giờ không phải lúc đó, một phụ nữ 28 tuổi không tập thể dục sau 5, 6 năm làm việc bây giờ phải chạy bộ, Tô Viên cảm thấy rất áp lực!
Mục Ngạn điều chỉnh tốc độ và thời gian trên máy chạy bộ.
Tô Viên vẻ mặt chua xót nói: "Kỳ thực..
Em cũng sẽ không để bị người ta đánh đâu, nếu như người ta có đánh, thì em cũng sẽ đánh trả lại."
"Ồ, vậy tại sao anh chưa nhìn thấy em đánh trả lại?"
"Chỉ là..
Em chỉ là ngây người vài giây thôi.
Em không phải là con thỏ trắng nhỏ chỉ biết ngồi im bị bắt nạt!" Cô nhấn mạnh.
Đáng tiếc sự nhấn mạnh của cô căn bản không có tác dụng, anh thản nhiên nói: "Được, nhanh chạy đi."
Tô Viên miễn cưỡng đi đến máy chạy bộ, khi cô bắt đầu thích ứng với tốc độ chạy, cô hỏi: "Nếu em thực sự chạy trong 20 phút, em có được thưởng không?"
"Em muốn phần thưởng gì?" Mục Ngạn hỏi ngược lại.
Cô thực sự muốn nói, cô muốn anh thưởng cho cô một nụ hôn.
Nhưng cho dù cô có da mặt dày đến đâu, lúc này cô cũng không có gan trực tiếp nói ra yêu cầu này, "Nếu không thì anh đưa cho em một tấm hình của anh đi, đừng dùng ảnh hồi còn nhỏ, ảnh hiện tại là được." Cô muốn một tấm ảnh thuộc của riêng cô.
Anh khẽ liếc nhìn cô nhưng không nói gì.
Cô tự nhận định anh không nói gì tức là đồng ý.
Vì vậy cô càng chạy càng hăng hái, nghĩ xem những bức ảnh được chụp sẽ trông như thế nào, sau đó cô sẽ in nó ra và dán khắp mọi nơi trong phòng.
"Lần sau em sẽ..
chụp hình giúp anh."
"Em thực sự muốn bức ảnh của anh?" cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Cô gật đầu, "Đương nhiên, nếu anh chụp thêm vài tấm với em thì càng tốt."
"Nếu em muốn như vậy thì cứ như vậy đi."
Cô ấy ngay lập tức mỉm cười và cảm thấy rằng 20 phút chạy bộ thật đáng giá.
Tiếp theo, Mục Ngạn yêu cầu cô thực hiện một số bài tập kéo giãn đơn giản.
Sau đó bắt đầu dạy cô một số thủ thuật tự vệ đơn giản.
"Hiểu chưa?" anh hỏi.
Tô Viên sợ anh khinh thường chỉ số thông minh của mình, cho nên gật đầu: "Đã hiểu."
Nhưng nhìn vẻ mặt của cô, anh biết cô vẫn chưa hiểu, vì vậy anh lặp lại hành động một lần nữa, sau đó yêu cầu cô tấn công anh theo chiêu thức anh vừa mới dạy.
Khi anh tuyên bố kết thúc tập luyện, cô bèn thắc mắc hỏi: "Vậy ngày mai em còn cần tập luyện không? Ngày mai là chủ nhật, em cũng không có làm việc."
Anh nhướng mày, "Còn muốn tập luyện sao?" Nhìn bộ dạng bây giờ của cô, có lẽ là đã mệt rồi.
"Đương nhiên, không phải anh cũng nói như vậy sao, em không thể cứ để yên cho người khác đánh như thế được.".
Lúc này, khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi môi ẩm ướt bóng loáng vì vừa uống nước, toát ra vẻ bóng bẩy quyến rũ, lồng ngực phập phồng vì thở dốc.
Mồ hôi trên mặt cô lúc này đang chảy dài trên má, dọc theo cổ, trượt lên xương quai xanh.
Mục Ngạn đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
"Đi tắm đi." Anh đột nhiên nói, "Ở đây có phòng tắm.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2.
Lỡ Nhịp Yêu Em
3.
Đừng Cắn Em Mà
4.
Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
"Nhưng em không mang theo quần áo để thay."
"Anh sẽ kêu người mang vào cho em."
"Có cần em nói kích thước size không, em.."
"Anh biết." Anh cắt ngang lời cô, "Anh đã từng kêu người đem quần áo cho em rồi."
"..."
Anh nói đến đây, cô đột nhiên nhớ tới lúc ở khách sạn, khi cô ngủ quên trong bồn tắm, anh bế cô ra khỏi đó, ước chừng anh đã thấy hết rồi.
Đương nhiên, anh không biết cô lúc này đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy mặt của cô càng ngày càng đỏ, giống như sắp hộc máu tới nơi.
Sau đó, anh đích thân đến tầng bán quần áo phụ nữ của trung tâm mua sắm gần đó.
Rõ ràng anh có thể nhờ người khác mua những thứ này, nhưng ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại đổi ý, tự mình tới đây mua.
Một lúc sau, nhân viên ở quầy đi tới, thận trọng hỏi: "Xin hỏi, anh cần gì ạ?"
Mục Ngạn đi tới một