Tô Viên ngơ ngác nhìn bức ảnh trong ví, đó là bạn thân của cô.
Trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy bức ảnh cô đang cầm trên tay tay trở nên nặng nề, suýt chút nữa không cầm được.
Trong ví của anh vẫn còn một bức ảnh của Xán Xán, điều đó có nghĩa là anh chưa bao giờ quên được Xán Xán, mặc dù anh không quấy rầy cuộc hôn nhân của Xán Xán, nhưng anh vẫn muốn thỉnh thoảng nhìn thấy cậu ấy, cho dù đó chỉ là một bức ảnh cũng tốt..
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy hơi thở ngày càng nặng nề, lồng ngực như bị một tảng đá đè xuống.
"Em..
Em hơi khát nước, lại không có tiền, em lấy nhiêu đây để đi mua nước nhé." Cô rút ra một tờ, sau đó đưa ví lại cho anh.
Mục Ngạn hơi sững sờ, chỉ thấy Tô Viên đặt tấm ảnh trong tay xuống, chạy nhanh ra khỏi phòng như đang chạy trốn.
Mục Ngạn cụp mắt nhìn bức ảnh trong ví, bức ảnh được chụp khi anh cùng Xán Xán và Tiếu Tiếu cùng nhau đi chơi ở Vienna.
Anh chọn bức ảnh này và đặt nó vào ví của mình, chỉ vì anh thích nhìn nụ cười rạng rỡ và tự tin của Xán Xán, nó sẽ khiến người ta nhớ đến nhiều điều đẹp đẽ, cũng có thể khiến người ta quên đi nhiều chuyện phiền muộn.
Nụ cười rạng rỡ đó đã từng là điều anh mong mỏi nhất.
Nhưng vào lúc này, nhìn tấm ảnh này lại khiến anh cảm thấy áy náy không sao giải thích được.
Anh đang cảm thấy áy náy về điều gì?
Trên ví, dường như vẫn còn hơi ấm của Tô Viên, Mục Ngạn liếc nhìn chồng ảnh nằm rải rác trên bàn, có một tấm rơi xuống đất.
Mục Ngạn tiến lại gần, cúi xuống nhặt tấm ảnh dưới đất lên.
Mục Ngạn siết chặt bức ảnh trong tay, nghĩ đến bóng dáng chạy trốn vừa rồi của cô, lồng ngực có chút đau nhói..
* * *
Khi Tô Viên chạy ra khỏi văn phòng chủ tịch, mắt cô ấy đã đỏ hoe.
Thấy Tô Viên vội vã chạy ra ngoài, thư ký bên ngoài vội vàng tiến lên hỏi: "Cô Tô, cô sao vậy?"
"Không, không có gì, tôi khát nước, muốn xuống mua đồ uống." Tô Viên nói, cố gắng mở to hai mắt, cố gắng không để lúc này phải khóc.
Trong phòng chủ tịch có rất nhiều đồ uống, muốn uống gì cứ việc đi lấy, không cần phải đi xuống để mua.
"Vậy không biết cô muốn uống gì, tôi đi xuống mua cho cô." Thư ký nói.
"Tôi tự đi mua là được rồi." Tô Viên vội vàng nói, không đợi đối phương nói gì đã bước nhanh về phía thang máy.
Thư ký nhìn bóng lưng rời đi của Tô Viên, liền thay đổi vẻ mặt cung kính vừa rồi, khinh thường nhếch khóe môi.
Thang máy đến tầng một, Tô Viên ra khỏi tòa nhà, cuối cùng cũng không thể kiềm nén mà khóc.
Anh yêu Xán Xán vì thế anh luôn mang theo hình của Xán Xán chẳng phải là một điều rất hợp lý sao?
Nhưng những giọt nước mắt cứ tuông ra như không thể ngăn lại.
Rõ ràng hôm nay trước khi đến tìm anh, cô đã tự cổ vũ mình, tự nói với mình rằng không cần để tâm đến việc anh vẫn còn yêu Xán Xán, tự nhủ mình cần phải phấn đấu nhiều hơn, rồi sẽ có một ngày anh sẽ rung động trước tình yêu của cô, rồi dần dần yêu cô.
Nhưng những lời động viên này đối với bản thân, tất cả đều giống như thủy tinh dễ vỡ sau khi nhìn thấy hình ảnh của Xán Xán trong ví anh.
Cô sụt sịt, cố kìm nước mắt.
Đừng khóc, Tô Viên! Nếu như cứ khóc như vậy thì sau này nếu anh cuối cùng thật sự cũng không thể yêu cô, chẳng lẽ cô sẽ phái khóc đến chết sao?
Cô không muốn trở thành một người chỉ có