"Anh chắc chắn rằng cô ấy thật sự yêu anh?" Quân Mạc Phi hỏi.
"Có chắc chắn hay không, là chuyện của tôi với em ấy, anh không có tư cách để hỏi."
"Cũng đúng." Quân Mạc Phi cũng không tức giận, khóe môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt, "Nhưng nếu anh không yêu cô ấy, vậy tôi khuyên anh bây giờ không nên gặp cô ấy, kẻo sau này lại dây dưa không dứt."
"Ý gì?"
Đôi môi mỏng mím chặt, Mục Ngạn nhìn chằm chằm Quân Mạc Phi một lúc, gằn từng chữ nói: "Cho dù bây giờ em ấy trông như thế nào, tôi cũng muốn gặp em ấy, tốt nhất anh đừng làm gì em ấy, nếu không, cho dù anh là Quân Mạc Phi, tôi nhất định có thể khiến anh sống không bằng chết."
"Đúng là có người có thể khiến tôi sống không bằng chết, nhưng người đó nhất định sẽ không phải anh.
Tô Viên đang ở trong phòng tắm, nếu anh thực sự muốn day dưa không dứt với cô ấy thì!"
Mục Ngạn không nói gì nữa, anh nhanh chóng bước vào.
Nhưng khi anh mở cửa phòng tắm, thứ anh nhìn thấy là Tô Viên đang nằm trên nền gạch lạnh lẽo, nước từ vòi hoa sen không ngừng rơi xuống người cô, làm cô ướt đẫm cả người.
Bước nhanh đến chỗ cô, anh nhanh chóng tắt vòi hoa sen.
"Nóng quá..
khó chịu quá..
nóng..
nóng.."
"Tô Viên, em sao thế?" Lúc này, cho dù cô không có trả lời, nhưng anh cũng đại khái biết.
Từ bộ dạng hiện tại của cô, rõ ràng là đã bị ai đó hạ thuốc.
Mục Ngạn cau mày, bế cô lên và bước ra khỏi phòng tắm.
Chỉ là anh không có lập tức bước ra khỏi phòng, mà là đi về phía phòng ngủ, trực tiếp đem Tô Viên bọc vào trong chăn mỏng.
"Lát nữa sẽ không sao, anh đưa em rời khỏi đây trước."
Khi đi ngang qua Quân Mạc Phi, Mục Ngạn quay sang nói với anh ta: "Lần này tôi nợ anh một ân tình."
Nhưng anh ta nói: "Không phải anh nợ tôi một ân tình, mà là cô ấy nợ tôi một ân tình."
Mục Ngạn khẽ mím môi mỏng, không nói gì, ôm cô rời khỏi.
* * *
"Em hãy ráng chịu đựng một chút, lát nữa sẽ không sao."
Tô Viên ngẩn người, không ngừng dụi dụi vào ngực anh.
Mục Ngạn đi vào biệt thự, trong biệt thự không có người, yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Anh đi thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai..
Mục Ngạn tùy tiện ném chăn xuống đất, từ trong tủ lấy ra một bộ đồ ngủ của chính mình, định thay cho Tô Viên.
Nhưng khi anh ỡ cô dậy, tay cô đột nhiên vòng qua cổ anh.
Sau đó, cả khuôn mặt của cô áp sát vào anh, mang theo một mùi hương thơm ngát, hôn lên cằm.
Anh cúi đầu, hai mắt cô vẫn còn nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, trên trán không ngừng nhỏ giọt từng hạt mồ hôi, hiển nhiên ý thức của cô vẫn còn mê muội.
"Tô.." Sau một khắc, tất cả thanh âm đều giống như tắc ở trong cổ họng.
Môi cô hôn lên cổ anh, khiến cơ thể anh không tự chủ được run rẩy.
Cô ấy có biết mình đang làm cái quái gì không? Mục Ngạn nhìn chằm chằm người trước mặt, nhìn cô gặ,m cắn hôn cằm anh, mút lấy khóe môi anh, cả người như bạch tuộc dính chặt vào người anh.
Mục Ngạn cố gắng kéo cô ra khỏi người anh.
Nếu cô cứ tiếp tục hành động như thế này, thì không biết anh sẽ làm gì với cô.
Nhưng khi anh làm vậy, cô càng ôm anh chặt hơn, như thể túm lấy chiếc phao cứu mạng.
"Ngoan, em hãy ráng chịu đựng nhé, một lát sẽ không sao."