Những gì Mục Ngạn nói với Tư Kiến Ngự đã in sâu trong tâm trí cô từng chữ một.
Nếu Xán Xán không yêu Tư Kiến Ngự nhiều như vậy, thì Mục Ngạn chắc chắn sẽ không từ bỏ Xán Xán.
Sự ngọt ngào của đêm qua giờ đã biến thành cay đắng.
Cô từng trăm nghìn lần nói với bản thân rằng Mục Ngạn yêu cô, điều đó nhất định là sự thật chứ không phải lời nói dối.
Hốc mắt càng lúc càng nóng, cô không ngừng tự nhủ, không được khóc.
Khi Mục Ngạn đi tới trước cửa phòng bệnh, chỉ thấy Tô Viên ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt thật chặt vào đầu gối, giống như một chú thỏ nhỏ đang run rẩy vì thương, rúc vào trong một góc im lặng liếm vết thương.
Hai vai cô co giật, lông mày anh không khỏi nhíu lại, cô đang khóc sao? Anh không muốn thấy cô khóc.
Ngay khi anh bước lên và đến gần cô, cô đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn về phía anh.
Đôi mắt đen và trong veo của cô lúc này đỏ hoe và ươn ướt, nhưng trên mặt cô không hề có giọt nước mắt nào.
Anh bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này anh mới phát hiện ra vừa rồi anh rất căng thẳng, sợ cô khóc, anh sẽ không biết phải làm sao! Đã có lúc cảm xúc của cô ảnh hưởng đến cảm xúc của anh rất nhiều.
Cô nhìn anh chằm chằm, không biết bao lâu sau, cô thấp giọng nói nhỏ: "Mục Ngạn, anh yêu em đúng không?"
Vào lúc này, cô gọi tên đầy đủ của anh, như thể khoảng cách giữa họ đã cách xa thêm một.
Anh không thích cảm giác này, như thể cô đang ở cách xa anh.
"Ừm."
"Vậy anh có thể nói lại với em không?" Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng, mềm mại.
Anh lại nhíu mày, cô ở trước mặt anh luôn dễ hiểu, trên mặt cô không che giấu được gì, chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô là biết suy nghĩ của cô, nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy mình không thể nhìn thấu những gì cô đang suy nghĩ.
"Em sao vậy?" Anh hỏi, "Nếu bởi vì vừa rồi anh nói dối em, vậy anh có thể giải thích."
Cô cúi đầu, khóe môi hiện lên một nụ cười tự giễu, cô rất muốn nghe anh nói yêu cô lần nữa, nhưng hóa ra lại khó như vậy.
Lắc đầu, cô hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn như thường ngày: "Không cần giải thích cái gì đâu, thật sự không có chuyện gì.".
"Bởi vì những gì cô muốn chưa bao giờ được giải thích.
Tất cả những gì cô muốn là tình yêu của anh, và cô chỉ muốn biết người trong lòng anh thực sự yêu là ai.
Bây giờ, trong lòng cô đã có đáp án rồi.
" Em đến phòng bệnh xem Xán Xán, tình trạng hiện giờ của cậu ấy khiến em lo lắng.
"Tô Viên nói xong đứng dậy sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào.
Anh thẫn thờ nhìn cô bước vào phòng bệnh mà lòng anh rối bời.
Tô Viên đang ngồi trên ghế trong phòng bệnh, cô chỉ lặng lẽ nhìn người bạn đang nằm trên giường bệnh.
Cô rất vui vì lần này Xán Xán vẫn bình an vô sự, cô ấy chỉ muốn nhìn Xán Xán tỉnh lại.
Nghĩ lại ngần ấy năm, khi chứng kiến người bạn thân của mình có lúc vui vẻ hạnh phúc, có lúc lại tổn thương vì tình yêu, khi đó cô chỉ muốn một tình yêu bình thường, có thể lâu dài, không nhất thiết phải sóng to gió lớn.
Nhưng bây giờ, cô đang ghen tị với Xán Xán, người bạn thân nhất của cô, ít nhất cô ấy đã nhận được tình yêu chân thành của hai người đàn ông.
Tấm chân tình này đáng quý hơn bất cứ thứ gì khác.
Mặc dù điều Xán Xán muốn là sự tấm chân tình của Tư Kiến Ngự, sự chân thành của Mục Ngạn có thể không phải là điều Xán Xán muốn, nhưng đó là điều mà cô luôn mong muốn có được.
Có lẽ ngay từ đầu cô đã không nên chìm đắm như thế này, cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ ghen tị với Xán Xán, nó thậm chí sẽ bóp méo tình bạn này.
Còn Mục Ngạn..
rốt cuộc người anh yêu cũng không phải là cô.
Cô luôn biết rằng tình yêu không chỉ dựa vào sự nổ lực và cố gắng.
Những cố gắng của cô không thể kéo Mục Ngạn ra khỏi đầm lầy của đoạn tình cảm đó, biết đâu sau này sẽ có một người phụ nữ khác có thể giúp anh thì sao.
Xán Xán, cậu có biết không? Ngày hôm qua Mục Ngạn nói yêu mình, mình thực sự rất vui, vui đến mức quên cả thở, nhưng hôm nay, giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu vậy, lạnh thấu xương, nhưng nó cũng khiến mình hiểu ra một số điều.
Tô Viên chỉ nhìn Xán Xán, cầu nguyện hy vọng bạn mình mau sớm tỉnh lại.
Cho đến tận buổi tối, Quan Xán Xán rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhưng vẫn còn rất yếu.
" Viên, sao cậu lại tới đây..
"
" Chuyện dài lắm, lát nữa mình sẽ nói cho cậu biết, hiện tại cậu nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, lát nữa bác sĩ sẽ quay lại kiểm tra cho cậu.
"Cô nói.
" Đứa trẻ trong bụng mình không còn nữa sao? "Quan Xán Xán hỏi từng chữ một, từng chữ dường như khó khăn lắm mới thốt ra khỏi miệng.
Nhìn thấy cô gật đầu, Quan Xán Xán nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tư Kiến Ngự đã tiến lên một bước, nắm chặt tay cô và ôm cô vào lòng, như thể cố gắng hết lòng bảo vệ cô.
Tô Viên nhìn Tư Kiến Ngự và Quan Xán Xán đang ôm nhau, và biết rằng người thực sự có thể chữa lành vết thương trong lòng bạn mình chính là Tư Kiến Ngự.
Vì vậy cô im lặng nhặt túi xách của mình lên và nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Lục Lễ Phương chỉ thấy khi Tô Viên bước ra khỏi phòng bệnh, Mục Ngạn cũng theo sau.
" Em đi à? "Mục Ngạn vừa ra khỏi phòng bệnh liền nói.
" Ừm, nhìn thấy Xán Xán tỉnh lại, em cảm thấy an tâm hơn rồi, em nghĩ bây giờ Xán Xán chỉ muốn sự an ủi của Tư Kiến Ngự, em ở lại đây, cũng không giúp ích được gì.
"
" Vậy anh đưa em về.
"Mục Ngạn nói.
" Không cần đâu, em có thể tự về.
"Nói xong, cô quay người định rời đi.
Nhưng ngay sau đó, tay anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô," Anh đưa em về.
"Anh kiên quyết không thể để cô đi một mình.
Cô cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm bàn tay anh một lúc lâu sau mới nói:" Vậy được.
"
Cô im lặng, để anh nắm tay mình, bước ra bãi đậu xe.
Cô lặng lẽ lên xe, khẽ cài dây an toàn, giống như một con búp bê vô hồn.
" Em có đói không? Có muốn ăn gì không "Anh tùy ý hỏi,