Trên đường đi, mẹ Tô gọi điện cho Quan Xán Xán và kể cho cô biết những gì đã xảy ra ở đây.
Quan Xán Xán ở đầu dây bên kia vui mừng đến mức không thể tin vào tai mình.
Vội vàng liên hệ với bệnh viện, định tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị vết thương cho Tô Viên.
Khi Quan Xán Xán nhìn thấy Tô Viên được đẩy ra, nước mắt cô đã chảy dài trên má, lúc này Tô Viên gần như được băng bó kín đến mức ai nhìn thấy cũng biết vết thương nghiêm trọng đến mức nào.
Từ nơi cao như vậy rơi xuống biển, làm sao không bị thương nặng!
Ngược lại, Tô Viên thấy bạn mình khóc thảm thiết, chỉ có thể nặn ra mấy chữ: "Đừng..
khóc.." Vừa mở miệng muốn nói, liền cảm thấy vị trí nơi phổi của cô đau nhói lên.
"Được, được, mình sẽ không khóc." Quan Xán Xán vội vàng nói, sau đó lau nước mắt "Viên, cậu sẽ không sao, cậu sẽ mau chóng khôi phục lại như lúc trước!"
Tô Viên nhập viện, trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ cho biết tình trạng của cô không tệ, tuy rằng trên người có rất nhiều vết thương, nhưng nếu như chữa trị tốt, vẫn có thể hồi phục.
Chỉ là bởi vì lúc cô được cứu lên, lại không được cứu chữa kịp thời, cho nên khó tránh khỏi có chút di chứng, có thể sau này thời tiết lạnh các khớp xương sẽ dễ bị đau nhức.
"Có thật là không thể chữa khỏi hoàn toàn sao?" Quan Xán Xán lo lắng hỏi.
"Chúng tôi chỉ có thể tận lực mà thôi, nhưng nếu muốn hồi phục hoàn toàn giống như trước đây, chỉ sợ cho dù tìm được bác sĩ tốt nhất cũng không có khả năng." Bác sĩ thẳng thắn nói.
Quan Xán Xán cắn môi, trong lòng cô không muốn tiếp nhận hiện thực như vậy.
Hai ngày tiếp theo, Quan Xán Xán hầu như lúc nào cũng ở trong bệnh viện với cô.
Tô Viên không hiểu ý của Quan Xán Xán khi nói "nhảy xuống biển", "cứu cô ấy", "lựa chọn"..
Cô luôn cảm thấy rằng có những việc mà cả ba mẹ và Xán Xán đều biết, nhưng cô đã quên chúng.
Và hôm nay, Quan Xán Xán lại nhắc đến cái tên "Mục Ngạn".
"Mấy ngày nay mình đều phong tỏa tin tức cậu còn sống, hiện tại Mục Ngạn có thể không biết, nếu như anh ấy biết, chỉ sợ cho dù có bao nhiêu sự phản đối, thậm chí cho dù cả tay lẫn chân phải bò lết đến trước mặt cậu, thì anh ấy cũng sẽ đồng ý." Quan Xán Xán nhớ đến phản ứng của Mục Ngạn sau khi mọi người nghĩ rằng Tô Viên đã bị chôn vùi dưới biển khiến cô vô cùng xúc động.
Hiện tại, tại nơi Tô Viên rơi xuống vẫn có rất nhiều tàu cứu hộ tiến hành tìm kiếm hàng ngày.
Sống thấy người, chết thấy xác, Mục Ngạn quyết định dù tốn bao nhiêu công sức cũng phải tìm được Tô Viên.
Nhưng cũng chính vì chuyện này mà ba mẹ Tô đã có thành kiến sâu sắc với Mục Ngạn, cho rằng nếu không có anh, thì con gái họ sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Mặc dù Tô Viên vẫn còn sống nhưng họ vẫn không có ý định để Mục Ngạn gặp con gái của họ.
Chính vì điều này mà Quan Xán Xán đã yêu cầu Tư Kiến Ngụ tạm thời chặn tin tức.
"Nếu Mục Ngạn biết cậu vẫn còn sống, anh ấy sẽ rất vui mừng.
Anh ấy bây giờ..
gần như chỉ sống dựa trên niềm tin sẽ tìm thấy cậu." Sống người không ra người, ma không ra ma, Quan Xán Xán thở dài, "Viên, cậu có muốn gặp Mục Ngạn không?"
Tô Viên có chút bối rối, tại sao Xán Xán lại nói rằng nếu Mục Ngạn biết được cô còn sống thì sẽ rất vui mừng? Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có ảnh hưởng như vậy đối với anh.
"Nếu cậu thật sự muốn gặp Mục Ngạn, thì cậu chỉ cần gật đầu."
Nhưng câu trả lời của Tô Viên là cái lắc đầu.
Quan Xán Xán sững người một lúc, điều này có nghĩa là Tô Viên không muốn gặp anh ấy sao? Thấy vậy Xán Xán cũng không nhắc đến anh và nói sang chuyện khác.
Tâm trí cô như bị mắc kẹt trong lớp sương mù, tại sao cô lại quên mất nguyên nhân khiến mình rơi xuống biển, mối quan hệ giữa cô và Mục Ngạn là sao? Trong khi họ thậm chí không phải