Hạ Đàn suy nghĩ một chút, nói: "Xem là vậy đi."
Cô và Trần Lợi đúng thật là cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Hàn Triệt nhìn cô, buông nụ cười xuống lại tiếp tục hỏi: "Phải cùng cậu ta về nhà chung với nhau sao?"
Hạ Đàn gật gật đầu, "Ừm, mua vé máy bay xong rồi."
Hàn Triệt khẽ liếm môi dưới, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Trong tay vẫn đang chơi đùa cái bật lửa lật qua lật lại cái như cũ.
Quán ăn buôn bán rất tốt, chờ đợi khoảng chừng gần mười phút, Malatang(*) mà Hạ Đàn tâm tâm niệm niệm rốt cuộc cũng được bưng lên.
(*) Malatang: là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ Malatang mà đến. Malatang là một loại ẩm thực có nét đặc sắc nhất cũng là mùi vị Tứ Xuyên lấy làm đại biểu nhất của vùng đất Tứ Xuyên và Trùng Khánh. Malatang có thể cho là tiền thân của lẩu cay Tứ Xuyên, cũng có thể nói là phiên bản đơn giản hoá của lẩu. Sự khác biệt là, thịt và rau đều xâu qua cây xuyên tre, khi ăn ta lấy nhiều thịt và rau xâu qua cây xuyên tre bỏ vào trong nước dùng đỏ lật qua lật lại, cách ăn chánh tông chính xác không phải là ăn từng xâu từng xâu, mà là từng nắm từng vốc, dùng đũa vuốt từng cái một, rau đã rớt lộn xộn trong cái đĩa dầu mè, sau đó tọng vào bụng. Cái được gọi là Malatang là bao gồm các loại thịt và các loại rau được nấu chung với nhau, ở tỉnh Tứ Xuyên được gọi là maocai (*), nước súp nóng đỏ hồng, vừa tê tê vừa cay.
(*) Maocai: Được dịch từ tiếng Anh-Maocai là một món ăn giống như món hầm có nguồn gốc từ thành phố Thành Đô của Trung Quốc, ở Tứ Xuyên. Nó bao gồm nhiều loại rau cũng như thịt và / hoặc cá trong một kho làm từ nước sốt mala Hàn Triệt nhìn thấy Malatang được đặt lên trên bàn, cau mày lại, giương mắt lên nhìn về phía Hạ Đàn, "Chắc không đến nỗi quá cay đâu nhỉ?"
Hạ Đàn cầm đôi đũa lên chuẩn bị ăn: "Không đâu, đây là ít cay rồi, anh nhìn thấy đỏ rực vậy thôi, chứ thật ra không hề cay đâu mà."
Hàn Triệt không yên lòng với miệng vết thương của Hạ Đàn, nói: "Vậy ăn ít một chút."
Hạ Đàn gật đầu: "Được ạ."
Mặc dù nói là phải ăn ít, nhưng cuối cùng Hạ Đàn vẫn là ăn no đến mức dường như phải đỡ tường mà đi ra, vừa mới bước đi được vài bước thì dạ dày lại đau lên.
Hàn Triệt nhìn cô như vậy, cảm thấy thật đau đầu: "Không phải đã nhắc em ăn ít một chút rồi sao?"
Hạ Đàn không nhìn được mà trừng mắt với anh, "Do anh không ăn đó, bỏ nhiều thế thật lãng phí."
Hàn Triệt gần như là không ăn cay, chỉ một chút rồi lại buông đũa xuống. Thức ăn dành cho hai người cuối cùng toàn bộ đều vào bụng của cô.
Hàn Triệt nhìn chằm chằm Hạ Đàn, huyệt thái dương lại nhảy lên thình thịch, nhưng vẫn lại cảm thấy có chút buồn cười: "Em lại còn ăn nhiều cơm như vậy."
Hạ Đàn: "....... Em muốn ăn thức ăn trước rồi mới ăn cơm."
Hàn Triệt chăm chú nhìn Hạ Đàn một hồi lâu, cuối cùng cũng phải chịu thua, "Được rồi, về nhà trước đã." Đột nhiên dừng lại, nhìn cô và hỏi: "Em đi được không?"
Hạ Đàn: "...... Đi không nổi, anh đỡ em một chút đi."
Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu, mỉm cười và giữ chặt cánh tay cô: "Đi nào."
Hàn Triệt đi ở phía trước, Hạ Đàn bị anh kéo đi ở phía sau lưng.
Cô nhìn vào bóng lưng của anh, môi lặng lẽ cong lên.
Xe chạy đến trước cửa tiểu khu, Hàn Triệt đem xe đỗ ở ven đường, tắt máy và rút chìa khóa xe ra.
Hạ Đàn ngẩn người, nghiêng đầu qua nhìn anh, "Làm sao vậy?"
Hàn Triệt nói: "Chờ tôi một chút."
Anh đẩy cửa xe bước xuống, đi đến hướng của tiệm thuốc tây ở ven đường.
Rất nhanh sau đó Hàn Triệt đã trở về, trong tay còn xách theo một túi to.
Hạ Đàn tò mò nghiên người qua nhìn, "Cái gì vậy ạ?"
Hàn Triệt đưa cho cô, "Đây là cho mua em, thuốc tiêu hóa."
Ánh mắt Hạ Đàn đột nhiên sáng lên, cô vội vàng nhận lấy cái túi, mở gói ra và cúi mắt nhìn.
Bỗng chốc cô liền cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn Hàn Triệt, "Cảm ơn anh nha, Hàn Triệt."
Hàn Triệt cũng không đáp lời cô, khởi động xe, lại tiếp tục lái xe trở lại trên đường.
Về đến nhà, Hạ Đàn lập tức liền uống hai gói thuốc tiêu hóa.
Cô no căng bụng và nằm lên trên sô pha.
Hàn Triệt đã tắm rửa xong từ trên lầu bước xuống, thấy Hạ Đàn nằm trên sô pha, nói: "Em vẫn còn no mà lại nằm, đứng lên đi một chút đi."
Hạ Đàn không hề cử động, mắt nhìn lên trần nhà và nói: "Nằm sẽ thoải mái hơn một chút."
"Đối với thân thể không tốt." Hàn Triệt bước đi qua, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn ở bên cạnh Hạ Đàn.
Anh đang xem tài liệu ở trong tay.
Hiển nhiên Hạ Đàn vẫn tiếp tục nằm ở trên sô pha, cũng không động đậy.
Trong phòng khách chợt im lặng, Hàn Triệt thì đang xem tài liệu, Hạ Đàn vẫn nằm chơi trên sô pha.
Hạ Đàn bỗng nhiên cảm thấy được ngày như thế này thật sự thật là tuyệt vời. Ngay lập tức, Hạ Đàn cảm thấy mối quan hệ của chính mình và Hàn Triệt gần giống như là người yêu. Bọn họ cùng ở chung một nhà, mà trong ngôi nhà này, chỉ có hai người bọn họ.
Cô miên man suy nghĩ, nhịn không được mà trộm cong khóe môi lên.
"Đang cười cái gì đó?" Giọng nói của Hàn Triệt chợt vang lên.
Ánh mắt Hạ Đàn nhìn về phía Hàn Triệt, anh vẫn như cũ là đang xem tài liệu trong tay, cũng không hề nhìn cô.
Làm sao anh biết cô đang cười được cơ chứ?
Hạ Đàn buồn bực, từ trên sô pha ngồi dậy.
Lại đứng dậy, đi về hướng phòng bếp.
Qua một lát sau, lúc Hạ Đàn quay trở lại, đang bưng một cái dĩa trên tay.
Hàn Triệt nhìn vào cái dĩa kia, ".... Sao lại là táo nữa rồi."
Hạ Đàn nói: "Trợ lý Hà cũng chỉ mua táo thôi."
Hàn Triệt: "..."
Hạ Đàn đem cái dĩa táo đặt lên trên bàn trà, lấy nĩa xiên một miếng, đút cho Hàn Triệt, "Anh ăn đi."
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, nhận lấy cái nĩa trong tay cô.
Hạ Đàn bưng một cái ghế đẩu lại, ngồi ở trước bàn trà ăn táo.
Trong phòng khách im lặng, chỉ có âm thanh Hạ Đàn ăn táo kêu rộp rộp, giống như một con chuột nhỏ.
Hàn Triệt nhìn cô, trong ánh mắt có ý cười nhẹ đến mức ngay cả chính bản thân anh cũng không phát hiện được.
Anh chăm chú trộm nhìn cô một lát, đem cái nĩa đặt lại trên dĩa, buồn cười nhắc nhở cô, "Đừng ăn nhiều quá, không phải bụng em vẫn còn no sao?"
Hạ Đàn vừa mới uống thuốc tiêu hóa, nằm một lại, vốn dĩ đã hơn nhiều rồi.
Hàn Triệt vẫn chưa kịp nói dứt lời, đột nhiên cô lại cảm thấy no bụng.
Vì thế lại đặt cái nĩa bỏ xuống.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Hàn Triệt cúi đầu xem tài liệu, tay phải đang bóp bóp ở phía sau gáy, vô thức hỏi: "Làm sao vậy? Cổ anh bị mỏi sao?"
Cô đứng lên, nói: "Em xoa bóp cho anh nhé."
Cô đứng ở phía sau sô pha, cánh tay trái không bị thương ấn ấn lên sau gáy của Hàn Triệt.
Lực độ của cô không nhẹ không mạnh, vuốt ve ở phía sau gáy Hàn Triệt, ngón tay ấm áp dán lên da anh.
"Thoải mái hơn một chút không?" Hạ Đàn hỏi.
Hàn Triệt ừ một tiếng.
Hạ Đàn kiêu ngạo nói: "Tay nghề của em chính học ở lão sư phụ trên trấn của chúng em đấy."
Hàn Triệt cầm tài liệu lên xem, cười nói: "Em còn đi bái sư sao?"
Hạ Đàn nói: "Cũng không phải vậy, em cũng không có mát xa cho người khác đâu."
Khóe môi Hàn Triệt nhếch lên một cái, hỏi: "Vậy em đã mát xa cho ai rồi?"
"Cho ba mẹ em nè."
Ý cười trên khóe môi Hàn Triệt lại càng sâu hơn một chút, tựa như rất hài lòng với đáp án này.
Hàn Triệt lại tiếp tục xem tài liệu, Hạ Đàn đứng ở phía sau lưng xoa bóp gáy cho anh, "Sau này nếu như anh cảm thấy không thoải mái thì nói em nha, em xoa bóp cho anh, không thu tiền anh đâu."
Hàn Triệt bị chọc cười nói: "Vậy làm phiền Hạ tiểu thư rồi."
Hạ Đàn cong mắt liếc: "Không có gì."
............
Hạ Đàn vẫn ở trong nhà Hàn Triệt hơn nửa tháng, vết thương trên đầu gối cũng đã gần như hoàn toàn khép lại, còn trên cánh tay còn phải từ từ bảo dưỡng, không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày cho lắm.
Hàn Triệt vẫn không nhắc đến chuyện cô phải rời khỏi, ngay cả chính cô cũng không nói.
Cứ như vậy, cô vẫn một mực ở lại nhà Hàn Triệt cho đến khi thi cuối kỳ kết thúc, trường học nghỉ.
Cô ngồi trên sô pha cùng gọi điện thoại với Trần Lợi.
Trần Lợi ở đầu dây bên kia rất ồn ào, lớn tiếng quát lên:
"Vậy ngày mai tớ chờ cậu ở ngoài cửa sân bay nhé! Cậu nhớ đến sớm một chút đấy!"
Hàn Triệt ngồi ở trên sô pha phía đối diện, đột nhiên sững lại, nâng mắt lên nhìn Hạ Đàn.
Hạ Đàn vẫn đang bàn luận trong điện thoại: "Tớ biết rồi, tớ sẽ đến đó sớm, vậy đến lúc đó tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu nhé."
"Ok! Ngày mai gặp!"
Hạ Đàn cúp điện thoại, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Triệt, "Mười giờ sáng ngày mai em phải ra sân bay rồi."
Hàn Triệt nhìn chằm chằm cô, ừ một tiếng.
Ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tôi đưa em đi."
Hạ Đàn nhìn anh, "Ngày mai anh không bận việc gì sao? Sân bay có hơi xa, nếu không thì anh báo trợ lý Hà đưa em đi được rồi."
Hàn Triệt nói: "Ngày mai không bận, Hạ Vũ còn có việc phải làm." Anh nói xong, giương mắt nhìn chằm chằm Hạ Đàn, "Làm sao, không hy vọng tôi đưa em đi sao?"
"Làm sao như vậy được chứ?" Mắt Hạ Đàn cong lên, cười tủm tỉm, "Hàn tổng ngài bận rộn bằng lòng tự mình đưa em đi, em còn chưa kịp cao hứng đây này."
Hàn Triệt nhìn cô, hỏi: "Đồ đạc này nọ đã thu dọn xong hết chưa?"
Hạ Đàn: "Đã thu dọn xong hết rồi."
Hàn Triệt lấy gói thuốc lá từ bàn trà lên, rút ra một điếu.
"Cũng đã trễ rồi, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon."
Hạ Đàn cũng trả lời Hàn Triệt một tiếng, sau đó liền đi lên lầu.
Ngày hôm sau mười giờ sáng Hạ Đàn phải bay, trễ nhất là hơn bảy giờ rưỡi phải ra khỏi cửa.
Từ nhà Hàn Triệt đến sân bay rất xa, không chừng trên đường sẽ có kẹt xe nữa.
Sáu giờ rưỡi Hạ Đàn đã thức dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo xong liền xuống lầu.
Trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng.
Trong khoảng thời gian gần đây, bữa sáng đều là do Hàn Triệt làm.
Hạ Đàn vui vẻ chạy tới, trên bàn đã có món cô thích là bánh mì thịt xông khói cô thích ăn và sữa bắp.
Hạ Đàn kéo ghế ra, vui vẻ ngồi xuống, "Hàn tổng, tay nghề nấu nướng của anh càng ngày càng tốt hơn đó."
Hàn Triệt từ trong phòng bếp bước ra, "Đừng có mà tâng bốc tôi, lại đây ăn, ăn xong còn phải ra cửa nữa."
Mắt Hạ Đàn cong lên, "Dạ."
Ăn xong bữa sáng, Hàn Triệt lên lầu giúp Hạ Đàn đem hành lý đi xuống.
"Đồ đạc này nọ đã thu dọn xong hết rồi sao?"
"Dọn xong hết rồi." Hạ Đàn đứng ở phòng khách.
Hàn Triệt đi xuống, nói: "Điện thoại di động đã lấy chưa, đi thôi."
Anh xách vali đi ra ngoài, Hạ Đàn cầm lấy túi xách nhỏ của cô từ trên sô pha lên và theo phía sau.
Trên đường đi ra sân bay, Hạ Đàn nói với Hàn Triệt: "Chờ qua tết em trở lại, sẽ mang đặc sản quê em cho anh nha."
Hàn Triệt hỏi: "Đặc sản quê em có cái gì?"
Hạ Đàn nói: "Vịt muối! Ăn ngon lắm."
Hàn Triệt nở nụ cười, "Thế thì cảm ơn Hạ tiểu thư trước vậy."
Ánh mắt Hạ Đàn cong lên, "Không có gì Hàn tổng."
Xe chạy đến sân bay, Hạ Đàn phải đến nhà ga ở bên ngoài đăng ký, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Lợi đã đứng đợi ở bên ngoài.
Hạ Đàn ghé lên trên cửa sổ vẫy tay với cậu, "Trần Lợi!"
Trần Lợi nhìn thấy cô, vội vã chạy tới, "Ôi chao! Tớ vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu đây."
Hạ Đàn nói: "Trên đường kẹt xe một chút."
"Không có sao, hành lý của cậu đâu rồi?"
"Đặt ở cốp xe phía sau đó." Hạ Đàn quay đầu lại, nói với Hàn Triệt: "Hàn Triệt, anh mở cốp sau ra đi."
Hàn Triệt mặt lạnh liếc nhìn cô một cái, nghiêng đầu, đem cốp sau mở ra.
Trần Lợi chạy đến phía sau giúp Hạ Đàn xách vali ra.
Hạ Đàn cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa xe đi xuống.
Hàn Triệt cũng bước ra, đi ra phía sau xe.
Trần Lợi giúp Hạ Đàn nắm lấy vali.
Hạ Đàn thấy Hàn Triệt sang đây, nói với anh: "Hàn Triệt, anh trở về đi, cảm ơn anh đã đưa em tới đây."
Trần Lợi đứng ở bên cạnh cũng nói theo: "Đúng vậy đúng vậy, cảm ơn anh đã đưa Hạ Đàn đến sân bay, làm phiền anh rồi."
Hạ Đàn và Trần Lợi đứng chung một chỗ, lời nói này của cậu ta giống như Hàn Triệt là người ngoài.
Hàn Triệt mỉm cười ra tiếng.
Nhìn Trần Lợi, nói: "Không có phiền gì cả, thói quen của tôi thôi."
Nói xong, nhìn về phía Hạ Đàn, dặn dò cô: "Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi biết."
Hạ Đàn gật gật đầu, "Em nhớ rồi."
Hạ Đàn chào tạm biệt với Hàn Triệt, cùng Trần Lợi đi vào bên trong nhà ga.
Trần Lợi giúp Hạ Đàn kéo vali, hai người sóng vai đi bên nhau, nhìn thật sự rất gần.
Hàn Triệt đứng ở bên ngoài, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hạ Đàn và Trần Lợi, đôi mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
.........
Hàn Triệt từ sân bay trở về, sau đó trực tiếp đi đến công ty.
Công việc ở công ty rất bận rộn, anh liên tục làm việc cho đến hơn mười giờ rưỡi tối.
Lái xe trở về nhà, chạy vào trong sân, ngày trước phòng khách luôn sáng đèn, mà giờ phút này đây chỉ còn lại bóng tối.
Hàn Triệt thất thần trong nháy mắt, chợt nhớ ra Hạ Đàn đã về nhà.
Trước khi không cần biết anh về trễ đến mấy giờ, cô luôn luôn sẽ chờ anh.
Anh đem xe dừng lại, rút chìa khóa ra và bước xuống.
Mở cánh cửa ra, thuận tay bật công tắc đèn lên.
Phòng khách trong phút chốc đã sáng sủa hơn.
Nhưng mà không có giọng nói của Hạ Đàn.
Trong phòng khách trống rỗng, không có ai cả.
Hàn Triệt đóng cửa lại, thay đổi giày, sau đó liền đi đến sô pha.
Anh ngồi trên sô pha, lấy điếu thuốc từ trên bàn trà lên.
Anh mồi thuốc, ánh mắt lại dừng ở gói khoai tây trên bàn trà.
Gói khoai tây này đã mua ngày hôm qua, Hạ Đàn cũng chỉ mới ăn được một nửa, vẫn còn chưa có ăn xong.
Anh nhìn chằm chằm vào đó một lát, bỗng nhiên cười cười.
Hạ Đàn giống như con chuột nhỏ, hầu như mỗi ngày đều ăn vặt.
Thường ngày anh ngồi ở một bên làm việc, còn cô thì cuộn mình ở trên sô pha, tự ôm đồ ăn vặt của mình nhai ngấu nghiến.
Nghĩ đến Hạ Đàn, cảm giác không hiểu vì sao căn phòng này lại càng thêm trống rỗng.
Anh ngồi ở phòng khách, trầm mặc hút xong điếu thuốc, sau đó đứng dậy đi lên lầu.
Hạ Đàn vừa đi chính là nửa tháng, mới đầu mỗi ngày còn có thể gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho Hàn Triệt. Sau lại gần đến Tết, không biết cô bận rộn chuyện gì, tin nhắn càng ngày càng ít, còn gọi điện thoại có đôi khi một ngày cũng không thèm gọi một cuộc.
Rất nhanh đã đến ngày đón giao thừa, Hàn Triệt mỗi ngày đều đến bên nhà bà nội ăn cơm.
Hà Vũ đang lái xe ở phía trước, hỏi: "Năm nay ngài đón giao thừa ở nhà lão thái thái bên kia sao ạ?"
Hàn Triệt đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau, ừ một tiếng.
Hà Vũ bùi ngùi nói: "Nếu như Hạ tiểu thư ở đây là tốt rồi, nhất định là sẽ rất náo nhiệt."
Hàn Triệt nghe nói như thế, mở mắt ra, cười lạnh một cái: "Cô ấy rất bận."
Hà Vũ sửng sốt: "Sao ạ?"
Hàn Triệt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Qua một lát sau, anh cúi đầu, mở điện thoại di động lên.
Tin nhắn anh gửi Hạ Đàn cách đây đã ba tiếng đồng hồ trước, cho đến bây giờ vẫn còn chưa trả lời.
Anh khịt mũi và ném điện thoại sang một bên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hàn tổng này thật ngạo kiều nha ~