Tối nay Hạ Đàn có tiết, mười giờ mới tan lớp. Bây giờ Hàn Triệt đi qua, vừa đúng lúc dẫn cô đi ăn khuya.
Anh uống chút rượu nên không lái xe. Từ quán rượu anh uống lúc nãy cũng gần với trường Hạ Đàn, không xa liền dứt khoát đi bộ qua.
Cuối mùa xuân sắp vào hè, gió đêm mát mẻ hài hòa, rất thoải mái.
Hàn Triệt vắt áo vest lên khuỷu tay, cổ áo sơ mi cởi bỏ hai nút, không hề nghiêm túc giống như lúc đi làm, có sức quyến rũ của người đàn ông thành thục, lại có phần phóng khoáng không theo khuôn khổ.
Lớp Hạ Đàn ở lầu bảy, lúc Hàn Triệt đến với vừa đúng 9h40.
Dưới lầu bảy có một chỗ vắng, Hàn Triệt đứng ở dưới góc cầu thang đợi Hạ Đàn.
Anh đứng ở chỗ tối, nhưng khi Hạ Đàn vừa bước xuống, liền mắt nhìn thoáng qua thôi vẫn có thể nhìn thấy anh.
Hạ Đàn chào tạm biệt với đám bạn cùng phòng, vui vẻ chạy về phía Hàn Triệt.
Hàn Triệt đứng ở chỗ cũ, mặt đầy ý cười, nhìn Hạ Đàn chạy về phía mình.
Hạ Đàn chạy nhanh lại, bổ nhào vào trong lòng Hàn Triệt.
Hàn Triệt giang tay ôm cô, Hạ Đàn ngẩng đầu lên, vui vẻ hỏi: "Anh đến lâu chưa?"
Anh khẽ cười nhìn cô, "Chỉ mới vừa đến thôi.
Trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt, Hạ Đàn nhón chân lên ngửi ngửi, "Uống rượu hả anh?"
Hàn Triệt cười đáp, "Đi gặp Chu Tề nên uống một chút."
Anh véo mặt cô, "Em đói không?"
Hạ Đàn vội gật đầu, bẹp miệng, ra vẻ đáng thương nhìn Hàn Triệt, "Đói muốn chết luôn, em đói lâu rồi."
Hàn Triệt cười, nắm tay cô đi xuống cầu thang, "Dẫn em đi ăn khuya nhé, muốn ăn cái gì?"
Hạ Dàn đã rất đói, vội nói: "Em muốn ăn thịt nướng!"
Hàn Triệt nghe thế, không tán thành, "Đã trễ rồi đừng ăn thịt nướng, không tốt cho tiêu hóa đâu."
Hai người nắm tay nhau đi về phía trước.
Hạ Đàn gối đầu lên vai Hàn Triệt, làm nũng lắc lắc tay anh, "Em muốn ăn thịt nướng cơ."
Hàn Triệt không thể từ chối Hạ Đàn, nhất là lúc cô làm nũng.
Anh rũ mắt nhìn cô, sau một lúc mới cười lên, "Đi thôi."
Hạ Đàn lập tức vui vẻ. Hai người đi chỗ này rất tối không gặp được người khác, lập tức tiến lên hôn Hàn Triệt một cái, "Yêu anh nhất."
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái rồi cười rộ lên.
Hạ Đàn nắm tay Hàn Triệt, vô cùng cao hứng đi ra trường học.
Tài xế Trương đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Trong lúc chờ Hạ Đàn, Hàn Triệt đã gọi điện thoại cho tài xế lái xe đến đây.
Lão Trương đứng chờ ở ngoài xe, thấy Hàn Triệt và Hạ Đàn bước đến, vội vàng mở cửa sau xe ra, cười chào đón, "Chào Hàn tổng, chào Hạ tiểu thư."
Hạ Đàn cười tủm tỉm, "Chào buổi tối chú Trương."
"Lên xe thôi." Hàn Triệt nâng tay chắn mui xe, để Hạ Đàn lên xe.
Hạ Đàn cúi người chui vào trong xe.
Hàn Triệt nói địa chỉ cho chú Trương rồi mới ngồi vào xe.
Nhà hàng thịt nướng kia vừa mới khai trương, nằm ở khu quảng trường trước tiểu khu, Hạ Đàn đã nhớ mong lâu rồi, muốn đi ăn thử.
Xe chạy đến cổng quảng trường, phía trước cổng là nhà hàng thịt nướng.
"Chú Trương, dừng ở đây được rồi." Hàn Triệt nói.
"Ồ, được." Chú Trương trả lời rồi từ từ lái xe đến ngã tư, điều khiển xe dừng hẳn.
Chú Trương vội cởi dây đeo an toàn ra, bước xuống xe, chuẩn bị hỗ trợ mở cửa xe.
Hàn Triệt đã tự xuống xe trước, quay người lại ôm Hạ Đàn ra.
Hai tay Hạ Đàn ôm cổ anh, nhảy thẳng lên người Hàn Triệt, anh giơ tay đỡ mông cô, giữ cô treo trên người em, quay đầu lại nói với chú Trương, "Chú mệt rồi, chú lái xe về nhà đi, lát nữa chúng tôi sẽ đi bộ về."
Chú Trương gật đầu, "Được, Hàn tổng."
Chú Trương đi rồi, Hàn Triệt bắt gặp Hạ Đàn đang cười, "Em muốn ôm à?"
Hạ Đàn cười, chống vào bả vai Hàn Triệt nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất. Xoay người đi về phía nhà hàng thịt nướng.
Nhà hàng thịt nướng vẫn còn mở cửa, nhưng bởi vì đã trễ, nên chỉ có hai bàn có người, rất yên tĩnh.
Hạ Đàn vừa bước đến, nhân viên phục vụ nhiệt tình ra cửa chào đón cô, "Tiểu thư, mấy người ạ?"
Hạ Đàn quay đầu lại, chỉ chỉ vào Hàn Triệt ở phía sau lưng mình, giơ hai ngón tay lên, "Hai người."
"Vâng, mời ngài vào trong ngồi."
Không gian bên trong nhà hàng thịt nướng cũng rất tốt.
Hạ Đàn bước vào, chọn vị trí ở gần cửa sổ, có thể ngắm cảnh đêm ở bên ngoài quảng trường, tầm nhìn rất đẹp
Hàn Triệt đi vào sau, Hạ Đàn cười vẫy tay với anh, "Hàn tổng, ở đây nè."
Hàn Triệt cười bước đến.
Anh kéo một ghế dựa ở đối diện Hạ Đàn ra, ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ lấy máy tính bảng gọi món đưa cho Hàn
Triệt.
Hàn Triệt đối với các món ăn Hạ Đàn thích rõ như lòng bàn tay, anh mở máy gọi món ra, bấm chọn rất nhiều món nướng yêu thích cho cô.
Hạ Đàn ngồi ở đối diện, hai tay chống cằm, nhìn Hàn Triệt cười toe toét.
Anh biết cô thích ăn thịt ba rọi bò nướng, biết cô thích ăn sườn cừu nướng, nạm bò cắt lát mỏng... Còn biết cô thích uống nước chanh.
Hàn Triệt gọi món xong, đưa máy gọi món cho nhân viên phục vụ, "Tạm thời gọi nhiêu đây."
"Vâng, hai vị chờ chút."
Nhân viên phục vụ cầm máy gọi món đặt đồ ăn, Hàn Triệt quay lại thấy Hạ Đàn đang chống má, nhìn anh cười.
Anh liếc nhìn cô một cái, cười, "Đừng cười ngốc vậy nữa."
Hai mắt Hạ Đàn cong lên, "Em vui mà."
Hàn Triệt chuẩn bị nói tiếp thì bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Anh bắt máy, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ mang món lên.
Đặt từng dĩa thịt nướng lên bàn, sau đó quét một lớp dầu lên vỉ nướng.
Nhân viên phục vụ vừa dọn đồ xong liền rời đi, không quấy rầy khách dùng bữa.
Hạ Đàn tự cầm cây kẹp nướng thịt.
Hàn Triệt sợ cô bị bỏng, đoạt lấy cây kẹp trong tay Hạ Đàn.
Anh vẫn còn nói chuyện công việc qua điện thoại, Hạ Đàn không quấy rầy anh. Vì Hàn Triệt đang nướng thịt cho cô.
Thịt nướng chín lại đặt vào trong chén cô.
Hạ Đàn vui vẻ ăn. Hàn Triệt vẫn tiếp tục nướng thêm cho cô.
Hàn Triệt nói chuyện không bao lâu liền cúp máy, đặt điện thoại qua một bên, sau đó tập trung nướng thịt cho Hạ Đàn.
Hạ Đàn chỉ cần ăn, không cần động tay. Cô cảm thấy như vậy rất hạnh phúc.
Cô gắp một miếng thịt, cuộn thêm một ít xà lách, đút cho Hàn Triệt.
Hàn Triệt lắc đầu, "Anh không đói."
Hạ Đàn mất hứng, "Em đút anh ăn mà."
Hàn Triệt giương mắt lên nhìn cô.
Hạ Đàn hất hất cằm, "Ăn với em đi mà."
Hàn Triệt nhìn cô cười cười, cuối cùng phải ăn.
Hạ Đàn lại cầm ly nước chanh lên, đút cho anh, "Uống tí đi anh."
Hàn Triệt không từ chối đành ngậm ống hút của Hạ Đàn.
Ngẩng đầu lên rồi gặp thịt đặt vào chén Hạ Đàn.
Hàn Triệt ăn không nhiều, cả buổi tối đều lo nướng thịt cho Hạ Đàn.
Hai người ăn đến gần 12h, cuối cùng Hạ Đàn mới chịu buông đũa xuống.
Hàn Triệt nhìn cô cười, "Đã no chưa?"
Hạ Đàn gật đầu, "No rồi."
Hàn Triệt rút một tờ khăn giấy, lau miệng cho Hạ Đàn, "Về nhà nhé em?"
Hạ Đàn gật gật đầu.
Thanh toán tiền xong rồi đi ra khỏi nhà hàng.
Bên trong hơi nóng, sau khi bước ra ngoài, gió đêm nhè nhẹ thổi rất dễ chịu.
Hạ Đàn đã ăn no bụng, nắm tay Hàn Triệt, chậm rãi đi về nhà.
Đã gần mười hai giờ, trên đường rất yên tĩnh, không có người đi bộ.
Tâm trạng Hạ Đàn rất tốt, nắm tay Hàn Triệt đi về ngược lại, nói với anh: "Anh biết không, lúc em mới vừa quen anh, bạn bè em đều không tán thành."
Hàn Triệt hơi nhướng mày, "Vì sao?"
Hạ Đàn nói: "Các cậu ấy nghĩ anh lớn hơn em mấy tuổi, điều kiện lại tốt như vậy, nhất định là bên cạnh anh không thiếu phụ nữ, lo sợ rằng anh chẳng qua là chơi đùa em mà thôi."
Hàn Triệt nhìn cô, "Em cũng nghĩ vậy sao?"
Hạ Đàn rất thành thật gật đầu, "Đã từng có suy nghĩ đó."
"Hiện tại thì sao?"
Hạ Đàn cười rộ lên, bổ nhào vào lòng anh, ôm anh rồi ngửa mặt lên hôn vào môi anh một cái, cười nói, "Em biết, anh yêu chết em rồi."
Hàn Triệt ôm cô, "Ừm, em nói đúng rồi."
Anh cúi đầu hôn cô.
Đêm khuya thanh vắng, trên đường không có một bóng người.
Chung quanh tối đen như mực, Hàn Triệt ấn Hạ Đàn dựa vào thân cây, hôn cô mãnh liệt.
Hạ Đàn cực kỳ vui vẻ, hai tay ôm cổ anh.
Dưới vòm lá rậm rạp, màn đêm yên tĩnh, hôn môi dưới gốc cây, đúng là một sự lãng mạn rất khác biệt.