Sáng hôm sau, khi Hàn Triệt thức dậy, vô thức duỗi tay sờ sờ vị trí bên cạnh, trống không.
Anh hơi nheo mắt, mới phát hiện Hạ Đàn đã đi đâu mất.
Rèm cửa sổ kéo kín, ánh đèn ngủ đầu giường mờ mờ.
Với tay lấy đồng hồ trên tủ đầu giường, theo ánh sáng lờ mờ, nhìn xuống mặt kính cũng chỉ mới hơn năm giờ sáng.
Hạ Đàn không ở trong phòng, Hàn Triệt rời giường, lấy áo choàng tắm trên giá áo xuống, mặc vài, vừa đi ra ngoài vừa cột dây lưng.
Từ trong phòng bước ra, đúng lúc bắt gặp Hạ Đàn đi từ bên ngoài vào.
Vì mùa đông rất lạnh, cô co vai lại, run rẩy chà chà hai lòng bàn tay.
Hàn Triệt đi xuống lầu, "Trời còn chưa sáng, em ra ngoài làm gì vậy?"
Hạ Đàn đang mặc áo khoác dài màu đen, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì bị gió lạnh thổi, nhìn xuống dưới chân cô chỉ mặc một chiếc quần bông, cô mang dép bông, cũng không mang tất, mắt cá chân bị lộ ra bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, lập tức nhíu mày, "Lại còn không mang tất thế này?"
Bước đến trước mặt Hạ Đàn, nắm bàn tay cô, lạnh cứng giống như nước đá, anh không hỏi tức giận, "Hạ Đàn, em bao nhiêu tuổi rồi hả? Em không biết tự chăm sóc bản thân sao?"
Hạ Đàn cười hì hì, chui vào trong ngực Hàn Triệt, hai tay vòng lên ôm eo anh, ngửa mặt nhìn anh, làm nũng nói: "Em không ngủ được, nên xuống lầu định tìm gì đó ăn, nhưng mà ở bên ngoài tuyết lớn quá, vì vậy em đi ra chơi có chút thôi à."
Nói xong, lại cười tiếp, nhón chân lên hôn mặt Hàn Triệt một cái.
Môi cũng lạnh ngắt.
Hàn Triệt nhíu chặt mày, tức giận nhìn cô chằm chằm.
Hạ Đàn thấy vậy là biết không xong rồi, tiếp tục diễn tuồng giống như rất đáng thương.
Sau đó nắm bàn Hàn Triệt, đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn anh, khẽ nói: "Lạnh quá à."
Hàn Triệt hừ cười, "Giờ mới biết lạnh?"
Hạ Đàn bĩu môi.
Dù Hàn Triệt tức giận như thế nào đi nữa, nhưng anh vẫn nắm tay Hạ Đàn, dắt cô lên lầu.
Về phòng, Hạ Đàn cởi áo khoác, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn.
Hàn Triệt lấy túi giữ nhiệt của Hạ Đàn ra, sạc điện.
Ngồi ở mép giường, bàn tay thò vào trong chăn, nắm lấy bàn tay Hạ Đàn.
Lòng bàn tay của anh rất ấm, cực kỳ ấm áp.
Hạ Đàn nhìn anh, chợt nói: "Đây là tuyết đầu mùa đó anh."
Hàn Triệt nhìn cô một lát, rồi qua đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi rất nhiều, không ngừng rơi xuống tung bay giữa không trung giống như nhảy múa.
Hàn Triệt quay đầu lại nhìn Hạ Đàn, nói: "Rất đẹp."
Hạ Đàn nở nụ cười, gật gật đầu.
Hàn Triệt làm nóng tay Hạ Đàn rồi thả ra, đi lấy túi giữ nhiệt đã sạc đầy, nhét vào trong chăn, đặt dưới chân Hạ
Đàn.
Đôi chân lạnh lẽo được bao bọc trong túi giữ nhiệt, ngay lập tức ấm áp hẳn.
Hạ Đàn cười khúc khích nhìn Hàn Triệt.
Hàn Triệt nhìn cô, trên khóe môi cũng tràn ra ý cười, "Cười cái gì đó hả?"
Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve hai má Hạ Đàn.
Hạ Đàn chỉ cười.
Hàn Triệt cúi người, hôn môi cô.
Hạ Đàn vươn tay ra khỏi chăn, ôm chặt cổ Hàn Triệt, chủ động đáp lại anh.
Hai người triền miên rất lâu, Hàn Triệt muốn dừng lại, Hạ Đàn lập tức ôm chặt anh hơn nữa.
Bàn tay mềm mại vui vào áo ngủ Hàn Triệt.
Đôi tay nhỏ bé sờ loạn bên trong, cả người Hàn Triệt bị đốt cháy, máu nóng lan cả khắp cơ thể anh.
Nụ hôn càng cuồng nhiệt hơn nữa, đem Hạ Đàn đè ở dưới thân mình.
Quần áo bị cởi hết, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ triền miên.
Bảy giờ sáng.
Hạ Đàn tắm xong, mặc áo ngủ, đi ra ban công ngắm tuyết.
Tuyết rơi cả đêm hôm qua, lúc này ở bên ngoài đã được phủ một lớp trắng xóa như bạc, vô cùng đẹp đẽ.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng vẫn còn nhiều bông tuyết li ti phất phơ trong không khí.
Hạ Đàn vươn tay, vài bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay cô.
Hàn Triệt bước ra, ôm Hạ Đàn từ phía sau, áo khoác trên người anh được mở rộng ra, khóa chặt Hạ Đàn vào bên trong.
Hạ Đàn quay đầu lại, "Anh phải ra ngoài sao?"
Hàn Triệt đáp, "Tối anh sẽ về."
Hạ Đàn ngửa mặt lên hôn anh, "Về sớm chút nha anh."
Hàn Triệt cười cười, đặt một nụ hôn lên mắt cô, "Được."
Sau khi Hàn Triệt ra khỏi cửa, không bao lâu sau, anh nhận được một tin nhắn.
Trong nền tuyết trắng xóa, Hạ Đàn giơ tay viết lên ba từ, tám chữ cái.
Hàn Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết khi nào tuyết sẽ lại rơi tiếp.
Trận tuyết đầu năm nay, vô cùng đẹp.
Dòng người đi bộ giữa trời tuyết.
Xe anh đậu ở bên đường.
Hàn Triệt gọi điện thoại cho Hạ Đàn.
Cuộc gọi nhanh chóng được nối thông.
Anh nhìn ra trời tuyết ở bên ngoài, cười, "Hạ Đàn."
"Sao ạ?"
"Anh yêu em."
Cuộc gọi bị tạm dừng vài giây, không có tiếng động.
Lại mở miệng, Hạ Đàn nói: "Em lại nhớ anh rồi."
Hàn Triệt cười, "Anh cũng vậy."