Khi hôn lễ sắp bắt đầu, nhưng lại không tìm thấy được chú rể ở đâu.
Bạn bè trong giới của Hàn Triệt ngồi ở phía bên trái của người chủ hôn, Chu Tề tìm kiếm xung quanh cũng không thấy bóng dáng Hàn Triệt ở đâu, quay đầu lại hỏi, "Hàn Triệt đâu rồi."
Đường Kiên ngồi ở phía đối diện đang rót rượu, nghe vậy cũng quay đầu lại nhìn về phía cửa, "Lúc nãy còn đứng ở cửa mà."
Một người đàn ông thờ ơ bóc một gói kẹo cưới bỏ vào miệng, nói: "Lúc nãy tôi thấy cậu ấy nghe điện thoại ở bên ngoài, chắc là đi tìm vợ rồi."
Lúc trước khi Hàn Triệt và Hạ Đàn hẹn hò, mọi người đều nhàm chán lén lút bàn tán, nghĩ là Hàn Triệt chẳng qua là vui chơi mà thôi. Không ngờ hai người lại bên nhau nhiều năm như thế, nói kết hôn liền kết hôn.
Bọn họ cũng đã gặp Hạ Đàn, chỉ thấy đó là một cô bé thông minh ngoan ngoãn, tuyệt đối không phải là người xinh đẹp gì.
Dạng mỹ nữ gì mà Hàn Triệt chưa từng thấy qua chứ? Không nói cái khác, chỉ riêng những tiểu thư con nhà quyền quý trong giới này thôi, theo đuổi anh cũng không ít, nhưng chưa hề thấy anh động tâm với bất kỳ ai.
Thế mà lại bại trong tay một cô nhóc con.
Bất quá, cũng coi như vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.
Về phần Hàn Triệt, giờ phút này anh đang ở trong phòng Hạ Đàn.
Lúc nãy dưới lầu, Hạ Đàn gọi điện thoại cho anh, vô cùng tủi thân nói cô đói bụng.
Hàn Triệt liền đem cho cô một cái bánh bao nhỏ vừa mới hấp xong.
Hạ Đàn ngồi trên sô pha, không mang giày, hai bàn chân trắng nõn gác lên ghế nhỏ, lắc qua lắc lại.
Tay trái cầm cái dĩa, tay phải bóc từng miếng bánh bao nóng hỏi, vui vẻ ăn.
Hàn Triệt kéo ghế lại, ngồi đối diện cô, nhìn cô cười, "Còn đói nữa không?"
Hạ Đàn đã ăn vài miếng, lắc đầu, lầu bầu nói: "Đỡ rồi ạ."
Cô tiếp tục bóc một miếng bánh bao lên, đưa dĩa lại cho Hàn Triệt, "Nếu biết sớm kết hôn mà mệt như vậy, em không gả cho anh đâu."
Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, không vui vẻ lắm, "Em dám."
"Sao em không dám chứ."
Vẻ mặt Hàn Triệt không chút biểu tình liếc nhìn cô một cái, xoay người rút một tờ khăn giấy, lau miệng cho cô, "Buổi tối sẽ tính sổ với em."
Hạ Đàn cười hì hì, duỗi chân gác lên người Hàn Triệt, "Giúp em mang giày với."
Hàn Triệt cầm chân cô, khom lưng lấy đôi giày cao gót trên sàn nhà mang vào cho cô, "Sắp xong rồi."
Hạ Đàn à một tiếng rồi mỉm cười vui vẻ.
Hôn lễ của Hàn Triệt và Hạ Đàn không mời nhiều người, ngoại trừ người nhà, cũng chỉ có vài người bạn.
Kết hôn là chuyện của hai người, hạnh phúc và niềm vui chỉ cần chia sẻ với người thân là đủ.
Trình tự hôn lễ cũng không phức tạp, thế nhưng vẫn phải bận rộn cho đến tận hơn mười giờ tối.
Hàn Triệt xử lý mọi việc xong xuôi, sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho họ hàng, sau đó mới về phòng khách sạn tìm Hạ Đàn.
Hạ Đàn đã mệt đừ người nằm sấp ngủ quên trên giường.
Hàn Triệt bước đến, cúi người nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô, "Hạ Đàn."
Hạ Đàn mơ màng lầu bầu vài tiếng, từ từ mở mắt ra.
Thấy Hàn Triệt, cô dụi dụi mắt, "Xong việc rồi à anh?"
Hàn Triệt cười cười, "Ừm. Về nhà nào."
Anh cúi người xuống, ôm Hạ Đàn ngồi dậy.
Hai tay Hạ Đàn vòng qua cổ anh, một bên mặt của cô chôn trong ngực anh, nhắm mắt.
Hàn Triệt ôm Hạ Đàn đi ra ngoài, rũ mắt nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Mệt lắm sao em?"
Hạ Đàn mở mắt ra nhìn anh, "Một chút thôi ạ."
Hàn Triệt cười cười, "Ngủ đi."
Từ khách sạn về đến nhà khoảng chừng một tiếng đồng hồ, lúc về đến nói, đã gần mười một giờ.
Hàn Triệt ôm Hạ Đàn về phòng, đặt cô lên giường.
Hạ Đàn đã tỉnh ngủ, đôi mắt sáng ngời nhìn Hạ Đàn.
Hàn Triệt nhìn vào mắt cô, đôi mắt anh càng ngày càng tối, anh nhìn cô chằm chằm rất lâu, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Hai tay Hạ Đàn ôm chặt cổ Hàn Triệt, hôn đáp lại.
Dây dưa triền miên một lúc lâu, Hạ Đàn bị hôn đến mức ngộp thở, rốt cuộc Hàn Triệt mới buông cô ra.
Đôi mắt anh tràn đầy tình dục sắp không thể kìm chế được, khàn giọng nói: "Anh đi mở nước."
Hạ Đàn đỏ mặt, gật gật đầu.
Hàn Triệt đi vào phòng tắm mở nước, sau đó bước ra, kéo Hạ Đàn vào ngực mình, cởi quần áo cô.
Phòng ngủ không mở đèn, nhưng mặt Hạ Đàn đã nóng như lửa đốt.
Hàn Triệt ở trên giường rất bá đạo, mỗi lần như vậy đều làm cô xấu hổ không chịu được.
Cô cúi đầu, chôn mặt mình trên vai anh. Dứt khoát nhắm mắt lại, để mặc cho Hàn Triệt cởi sạch quần áo mình.
Anh ôm cô đi vào phòng tắm, đèn bên trong đã mở sáng bừng.
Hạ Đàn ôm Hàn Triệt, vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Gương mặt trắng nõn bị xấu hổ đỏ bừng lên, Hàn Triệt nhìn cô, cười thành tiếng, "Tỉnh rồi?"
Hạ Đàn vui mặt mình vào ngực Hàn Triệt, nhỏ giọng lầu bầu, "Không có mà."
Hàn Triệt cười, "Vậy thì tỉnh ngay đây."
Hạ Đàn: "..."
Ngày hôm sau.
Lúc Hạ Đàn thức giác, cô nằm sấp trên giường, đôi mắt còn ngáy ngủ mở ra, nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã là hơn một giờ chiều.
Cả người đều nhũn ra, thậm chí cô không có chút sức lực nào để động đậy.
Cô liền tiếp tục nằm sấp, nhắm mắt lại.
Khi Hàn Triệt đi lên, thấy Hạ Đàn vẫn còn ngủ, bước đến ngồi ở mép giường, vỗ vào mông Hạ Đàn, "Hạ Đàn, rời giường thôi em."
Hạ Đàn không trả lời, chôn mặt vào gối.
Hàn Triệt không nhịn được cười, kéo cô dậy, ôm cô vào lòng, hôn xuống mắt cô, "Ngoan nào, bây giờ xuống lầu ăn cơm, sau đó lên máy bay cho em ngủ tiếp."
Chuyến bay của hai người khởi hành lúc sáu giờ tối, chuẩn bị cho tuần trăng mật.
Cuối cùng Hạ Đàn cũng chịu mở mắt ra, không nhịn được mà trừng mắt với anh.
Khóe môi Hàn Triệt nhếch lên, còn cố ý hỏi, "Sao vậy em?"
Hạ Đàn không muốn để ý tới anh, đẩy anh ra, tự mình bước xuống giường.
Mang giày đi vào phòng tắm, nhưng khi vừa bước xuống, chân mềm nhũn, xem tí là té ngã.
Hàn Triệt vọt đến đỡ cô, cười vui vẻ, "Từ từ thôi em."
Mặt Hạ Đàn đỏ bừng, lại vô cùng tức giận, không nhịn được mà đá anh một cước. Sau đó xoay người chạy vào
phòng tắm.
Vào phòng tắm, cô đứng trước gương, nhìn đến cổ, trước ngực, xương quai xanh, tất cả đều có dấu tích do Hàn Triệt để lại.
Cô sờ sờ cổ, khẽ cắn môi, tên khốn này.
Hạ Đàn rửa mặt xong, lúc bước ra thì Hàn Triệt đã không còn ở trong phòng.
Cô đi xuống lầu, Tiểu Bạch đạng đang chơi bóng ở trong phòng khách.
Cô bước qua, ngồi xổm trước mặt Tiểu Bạch, vui vẻ đùa với nói, "Tiểu Bạch ngoan, bắt tay nào."
Tiểu Bạch đứng dậy, lắc lắc cái đuôi, hưng phấn đưa chân trái cho cô.
Hạ Đàn cười vui vẻ, bắt tay với Tiểu Bạch, cầm quả bóng lên, ném ra ra, Tiểu Bạch lập tức chạy tới, nhặt lại quả bóng.
Hạ Đàn dứt khoát ngồi bẹp xuống sàn nhà, tiếp tục vui đùa với Tiểu Bạch.
Hàn Triệt từ phòng bếp bước ra, đi đến trước mặt Hạ Đàn, ngồi xổm xuống, ôm ngang người cô, "Ngồi dưới đất không lạnh sao?"
Hạ Đàn cười, ném quả bóng trong tay cho Tiểu Bạch.
Cô cởi nút áo sơ mi Hàn Triệt, kéo ra, nhìn vào bên trong.
Hàn Triệt nhìn cô, "Em làm gì thế?"
Hạ Đàn cười, "Em định nhìn xem, tối hôm qua em có cắn anh không thôi."
Cô thò đầu vào, nhìn thấy một vết cắn có dấu răng rỉ máu trên vai Hàn Triệt.
Hàn Triệt nhìn cô, "Em cũng biết à?"
Hạ Đàn cười, cúi đầu hôn lên vai anh, "Đau không anh?"
"Không đau." Hàn Triệt ôm Hạ Đàn vào phòng ăn, đặt cô ngồi lên ghế.
Đi đến phía đối diện, kéo ghế ra ngồi.
Trên bàn ăn đều là các món Hạ Đàn thích.
Cô cầm đôi đũa lên, gắp một khối đậu hũ.
Hàn Triệt múc cho cô một chén canh cá, "Đừng ăn, uống canh trước đi em."
Hạ Đàn dạ một tiếng rồi buông đũa xuống, nhận lấy chén canh.
Cô cầm thìa lên, cúi đầu húp canh.
Hạ Đàn đói bụng, thế là ăn sạch hai chén cơm.
Dùng bữa xong, Hàn Triệt dọn dẹp chén dĩa đi vào phòng bếp, nói với Hạ Đàn: "Em lên lầu thay quần áo và xếp hành lý đi."
Hạ Đàn vâng rồi mỉm cười ngọt ngào, chạy lên lầu.
Hàn Triệt dọn dẹp dưới lầu xong, lúc vào phòng, Hạ Đàn đã gần xếp đồ xong.
Anh đi vào phòng tắm tắm rửa, khi bước ra, cầm một cái dao cạo râu rồi đưa cho Hạ Đàn.
Hạ Đàn cầm lấy rồi bỏ vào vali.
Hàn Triệt lấy một chiếc áo sơ mi từ trong tủ quần áo ra rồi mặc vào.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên người Hàn Triệt phản chiếu ra màu trắng sáng.
Anh hơi cúi đầu, mười ngón tay thon dài, cài nút từ dưới lên trên.
Hạ Đàn ngồi dưới sàn nhà, mỉm cười cong mắt nhìn Hàn Triệt.
Bất chợt Hàn Triệt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hạ Đàn, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Hạ Đàn cười nói: "Nhìn soái ca đó."
Hàn Triệt khẽ cười, cài xong nút cuối cùng, xoay người lại, lấy áo vest từ giá treo đồ xuống.
Khoác áo vest lên cánh tay, bước đến, xoa xoa đầu Hạ Đàn, "Đi thôi."
Anh kéo vali hành lý, bước ra ngoài.
Hạ Đàn đứng dậy, vui vẻ chạy theo, "Chờ em chút."
Trước khi đến sân bay, Hạ Đàn và Hàn Triệt đem Tiểu Bạch gửi qua chỗ bà nội.
Bà nội ôm Tiểu Bạch, đưa hai người ra tận cửa, "Hai con đi đường cẩn thật đấy, chơi vui vẻ nhé."
Hạ Đàn cong mắt lên, "Dạ, bà nội."
Hàn Triệt gật đầu, "Vâng, bà nội, bà đừng tiễn nữa ạ."
Bà nội cười, dặn dò Hàn Triệt, "Con phải chăm sóc tốt Tiểu Đàn đó."
Hàn Triệt gật đầu, "Con biết ạ, bà nội, bà đừng tiễn nữa."
"Ầy, được rồi, các con đi đi."
Sau khi tạm biệt bà nội, Hàn Triệt dắt tay Hạ Đàn, bước ra ngoài sân.
Hôm nay thời tiết vô cùng đẹp, bầu trời trong xanh, mặt trời ấm áp.
Trên đường xuống nói, Hạ Đàn nằm sấp trên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh ở bên ngoài, tâm tình cực kỳ tốt.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cô, vô cùng dễ chịu.
Bỗng nhiên cô nhớ về chuyện cũ, quay đầu lại hỏi Hàn Triệt, "Anh còn nhớ lúc chúng ta vừa quen nhau không?"
Hàn Triệt cười cười, "Nhớ chứ, có một cô nhóc lừa đảo, giả vừa chân mình bị đau, muốn anh phải đỡ cô ấy nữa."
Hạ Đàn: "...Anh nhìn ra à?"
Hàn Triệt cười, "Nói thừa."
Hạ Đàn hơi bĩu môi, lại hỏi anh, "Lúc ấy anh có chê em phiền hay không hả?"
Hàn Triệt lườm cô một cái.
Hạ Đàn chớp chớp mắt, ánh mắt chờ mong nhìn anh.
Hàn Triệt nhìn con đường trước mặt, sau một lúc lâu, mới cười rộ lên, "Hạ Đàn, nếu anh chê em phiền, em sẽ không có khả năng tiếp cận anh."
Hạ Đàn sửng sốt, lập tức ngốc luôn.
Hàn Triệt liếc nhìn cô, cười, "Bình thường không phải thông minh lắm sao."
Hạ Đàn: "...."
"Anh thích em, mới cho phép em tiến vào thế giới anh của, đã hiểu chưa?"
Hạ Đàn sửng sốt vài giây, mới kịp phản ứng lại.
Cô dựa người qua, nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Hàn Triệt, cười, "Cái người này sao mà xấu quá vậy. Rõ ràng thích em, vậy mà không thèm nói."
Hàn Triệt cong môi cười.
Hạ Đàn cũng cười, xoay người lại, tiếp tục nằm sấp trên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cô nhìn đám mây xanh trên bầu trời, cả người giống như đang ngâm trong hũ mật.
Thật tốt.
Cảm ơn ông trời, đã cho chúng ta yêu nhau.