Chương 19: Rạp chiếu phim (H, cắm nhẹ, liếm sạch JJ)
Khương Tá rất tâm cơ mà chọn một bộ phim tình cảm bình thường cậu ta còn chẳng thèm nhìn đến, mục đích là muốn xây dựng bầu không khí hẹn hò yêu đương lãng mạn.
Trùng hợp là con người văn nhã như Cố Uyển Như cũng cũng chọn trùng, nhưng hai người vào sớm hơn nên bọn họ không có gặp nhau trực diện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Uyển Như chọn ghế phía trên cùng, tựa đầu vào vai Diệp Lệ Thành câu có câu không nói chuyện phiếm với anh trong thời gian chờ phim chiếu.
Năm phút trước khi phim bắt đầu chiếu thì Thẩm Ngữ và Khương Tá vội vàng đi đến, hai người ngồi ở vị trí thứ tư của hàng cuối cùng cạnh lối đi, ở gần cầu thang có ánh sáng yếu ớt nên Diệp Lệ Thành có thể nhìn rõ từng động tác của bọn họ.
Tuy là Diệp Lệ Thành thất hứa trước nhưng anh vẫn vô cùng khó chịu.
Hơn nữa Khương Tá có ý với Thẩm Ngữ nên thường trộm ngắm cô, Diệp Lệ Thành càng nổi giận hơn.
Diệp Lệ Thành cố áp xuống cơn giận, vất vả chịu đựng đến nửa phim, lúc này nam chính nữ chính phải chia xa, nhạc phim buồn bã vang lên khiến người ta cảm động không thôi, đặc biệt là phái nữ, Cố Uyển Như đã hai mắt đẫm lệ đắm chìm trong cốt truyện.
Khương Tá lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt Thẩm Ngữ. Diệp Lệ Thành ngồi không yên, anh im lặng đứng dậy, cố ý đi ngang qua lối đi cạnh Thẩm Ngữ.
Anh cố ý đi chậm, lúc đi ngang qua anh còn cố ý đụng trúng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngữ ngước đôi mắt đẫm nước lên thì mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh trong làn nước mắt.
Cô còn cho rằng mình nhìn lầm, nhưng vì còn chìm vào bộ phim nên cô chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt ngay.
Nhưng khi mới vừa quay đầu lại, cô càng nghĩ càng thấy không đúng, cô nhớ rõ hôm nay anh mặc áo sơ mi màu trắng, hình như người vừa rồi đúng là mặc sơ mi trắng.
Thẩm Ngữ cuống quít ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng anh nhưng chỉ tiếc là anh đã đi xa, cô sốt ruột xác nhận tình huống sau đó nhét hộp bắp rang vào người Khương Tá, “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Dứt lời, cô nhanh chân bước ra ngoài.
Diệp Lệ Thành cho rằng Thẩm Ngữ không thấy mình nên giận dữ định đến nhà vệ sinh hút thuốc, Thẩm Ngữ theo trực giác đi thẳng đến nhà vệ sinh, lúc Diệp Lệ Thành chuẩn bị tiến vào thì liền gọi lại.
“Chú ơi?”
Anh dừng bước, hơi hơi nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô một cái rồi tiếp tục đi vào.
Thẩm Ngữ cũng không thèm quan tâm đây là nhà vệ sinh nam, cô đi theo rồi ôm chầm anh từ phía sau.
“Em còn tưởng hôm nay không được nhìn thấy chú.”
Diệp Lệ Thành đáp trả, “Không phải có người khác đi cùng sao?”
“Làm sao giống nhau được!” Thẩm Ngữ vội vàng giải thích, “Cậu ta là em trai của chị Khương, làm sao có thể so với chú!”
Thẩm Ngữ chuyển hướng ôm anh từ phía chính diện, cô ngửa đầu say đắm nhìn anh, “Chú mới là quan trọng nhất…”
Tâm trạng anh bình phục lại một chút nhưng ngoài miệng vẫn không thoải mái, “Đi xem phim riêng với nhau mà, tôi có gì mà quan trọng chứ?”
“Do chị Khương có việc gấp nên đi trước.” Thẩm Ngữ nhón chân hôn lên khóe môi anh, “Chú ơi, người em thích là chú, chú phải tin em.”
Thật ra Diệp Lệ Thành đã bị Thẩm Ngữ dỗ cho hết giận rồi nhưng anh không muốn tha cho cô dễ dàng như vậy, mà nghĩ tới nghĩ lui lại tìm không ra lý do chính đáng.
Anh hủy hẹn với cô chỉ để xem phim cùng vợ vậy thì anh có lý do gì để bắt bẻ cô?
Diệp Lệ Thành càng nghĩ càng bất lực, thở dài nói, “Tiểu Ngữ, nếu em thích thì có thể thử hẹn hò với người đó…”
Anh muốn nhân cơ hội này chặt đứt suy nghĩ trong lòng mình.
Thẩm Ngữ hôn anh, lã chã chực khóc cầu xin anh, “Chú đừng đuổi em đi, xin chú đấy, để em ở bên cạnh chú được không…”
Thấy anh không phản ứng gì, Thẩm Ngữ liền đưa lưỡi càn quấy miệng anh, không khí xung quanh dần nóng lên.
Diệp Lệ Thành kiềm chế không được, anh bế cô vào một gian nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Mọi người đều đang ở trong rạp xem phim, chỉ có bọn họ ở đây, kịch liệt ôm hôn tại một gian phòng nho nhỏ.
Vật giữa hai chân Diệp Lệ Thành đã kêu gào muốn đòi ra ngoài từ lâu, nó gồ lên cạ vào bụng Thẩm Ngữ.
“Chú cứng rồi…” Thẩm Ngữ âu yếm vật đó cách một lớp quần.
Đột nhiên, cô khép hai chân lại rồi quỳ xuống trước giày anh sau đó hôn lên ‘túp lều’ của anh.
Diệp Lệ Thành sắp bị bộ dáng câu dẫn này của cô tra tấn đến phát điên, một cô gái xinh đẹp cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất liếm cho mình, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể cự tuyệt đường điều đó, Diệp Lệ Thành cảm giác tim mình đập nhanh đến mức muốn vọt khỏi lồng ngực.
So với vẻ quyến rũ của Thẩm Ngữ thì động tác của cô có vẻ có chút vụng về, sau đó vẫn phải nhờ có Diệp Lệ Thành giúp đỡ thì mới ‘giải phóng’ dương vật ra được.
Cô đỡ nhẹ phần gốc dương vật, nâng mi quyến rũ nhìn anh nhưng rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống, vươn lưỡi ra liếm một đường từ gốc đến đỉnh, giống như là đang liếm kẹo que, lặp đi lặp lại mấy lần cho đến khi cả dương vật đều trở nên ướt đẫm nước bọt.
“Ngậm quy đầu vào.” Diệp Lệ Thành đưa tay vuốt ve mặt cô rồi chỉ huy cô hầu hạ mình.
Cô nghe lời, cố gắng há to miệng ngậm quy đầu vào.
Quy đầu của anh vẫn luôn chảy ra dịch nhầy trong suốt, có chút mặn, có lẽ là do ở ngoài cả ngày nên Thẩm Ngữ có thể nếm được một chút vị nước tiểu.
Vì lần trước không tạo được hảo cảm khi khẩu giao cho anh nên lần này cô liền vui vẻ chịu đựng, chỉ cần là Diệp Lệ Thành thì cô không có khả năng kháng cự.
Có lẽ do đang quan hệ ở nơi công cộng nên sự kích thích đó khiến cho quy đầu của anh trướng to như quả trứng gà, miệng Thẩm Ngữ bị nó lấp đầy. Dịch tuyến tiền liệt cứ liên tục trào ra khiến cô không có cách nào để nuốt xuống, dịch nhầy trong suốt không ngừng chảy ra từ khóe miệng cô rồi trượt dọc xuống cằm.
Thấy động tác của cô quá trúc trắc nên Diệp Lệ Thành liền lấy tay đặt sau ót cô, giữ không cho cô lộn xộn, “Tiểu Ngữ đừng