Chương 38: Đổi chỗ + Câu dẫn
Trong văn phòng.
“Thưa thầy em muốn đổi chỗ sang ngồi phía sau Thẩm Ngữ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thầy chủ nhiệm rất kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là lý do mà em học sinh này chuyển trường?
Lúc đầu Khương Tá là học sinh trong top 5 của trường Trung học số Mười sáu. Học kỳ này đột nhiên Khương Tá đến tìm thầy hiệu trưởng xin được chuyển sang trường trung học số Mười ba, với điều kiện là phải được vào lớp 12-1.
“Lý do.” Thầy chủ nhiệm hỏi.
“Thành tích học của em không tốt nên em mong được Thẩm Ngữ chỉ dẫn thêm.”
Thầy chủ nhiệm giật mình, suýt nữa là phun hết ngụm trà, “Em nói cái gì?!”
Đúng là thành tích học của Thẩm Ngữ cũng không tệ, nhưng thành tích ấy vẫn kém xa so với Khương Tá.
“Thầy nhớ hình như cuối học kỳ vừa rồi em đứng top 3 toàn trường thì phải?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điểm số của Khương Tá nếu xếp đúng thì cũng phải top 5 toàn trường Trung học số Mười ba.
“… Em muốn giúp bạn ấy học bổ túc.”
Thầy chủ nhiệm khoanh tay trước ngực cười nói, “Có ý với người ta à?”
Hai tai cậu lập tức hồng lên, thầy chủ nhiệm hiểu rõ.
“Được rồi, ngồi bên cạnh Thẩm Ngữ thì chắc là không được.” Thầy đặt tay lên đầu cậu, “Em quá cao.”
Thiếu niên thất vọng hạ vai xuống.
“Nhưng em có thể hỏi thử xem Thẩm Ngữ có muốn xuống phía sau ngồi với em không.”
Trong cậu ta chợt bừng lên hy vọng, Khương Tá quên cả việc nói cảm ơn thầy, cậu ta gấp gáp trở về phòng học.
Khương Tá nhanh chóng đi đến trước bàn Thẩm Ngữ rồi nhìn chằm chằm cô, “…”
Thẩm Ngữ đợi nửa ngày mà không thấy Khương Tá nói chuyện, “Hửm?”
Người như Khương Tá làm sao có thể chịu được việc người con gái mình thích nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, cậu ta viết vội mảnh giấy rồi đưa nó cho cô.
“Thẩm Ngữ có muốn ngồi với tôi không?”
“Tiểu Ngữ! Không được đồng ý!!” Diệp Lâm Lâm tức muốn nổ mắt.
Quần chúng hóng chuyện xung quanh bắt đầu phát ra âm thanh xì xào bàn tán.
Thẩm Ngữ chỉ Diệp Lâm Lâm, bất đắc dĩ nhún vai rồi ra dấu xin lỗi.
Một số nữ sinh còn tưởng là Khương Tá tỏ tình thất bại nên liền đóng vai bà mối, sốt ruột nói, “Thẩm Ngữ đồng ý đi, Khương Tá đẹp trai như vậy, bỏ là uổng lắm!”
Mọi người bắt đầu sôi nổi hùa theo, lớp học trở nên ồn ào “Đồng ý đi, đồng ý đi”.
Thẩm Ngữ cười ra tiếng, “Mọi người nghĩ gì vậy?”
Cô định chuẩn bị giải thích thì chuông vào tiết vang lên, thầy chủ nhiệm bước vào lớp.
“Làm gì đấy, làm gì đấy, mấy đứa là phần tử trí thức của thời đại mới, không phải đi bán hàng đa cấp!” Thầy chủ nhiệm vừa nhìn là đã biết Khương Tá hỏi Thẩm Ngữ cái gì, thầy xua xua tay bảo lũ học trò về vị trí, “Về chỗ nhanh lên, tiết của thầy mà cũng dám làm ồn, muốn ăn đòn lắm phải không?”
“Thầy bất công quá đi, Khương Tá muốn tìm người yêu mà thầy có có cấm cản gì đâu!” Lớp phó thể dục lớn tiếng ồn ào.
Thầy chủ nhiệm họ Lương, thuộc 9x, cũng khá nhiều chuyện, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học tập thì đôi khi còn giúp học sinh che giấu chuyện yêu đương.
“Con mắt nào của em nhìn thấy Khương Tá muốn tìm người yêu, về chỗ nhanh đi, ồn ào quá!” Thầy chủ nhiệm đập đập cuốn sách giáo khoa lên bàn, “Thôi không nói chuyện linh tinh nữa, vào tiết rồi, bài hôm nay chúng ta học là…”
Dưới sự từ chối mạnh mẽ của Diệp Lâm Lâm, chuyện ngồi bên cạnh Thẩm Ngữ bị dập từ trong trứng nước. Bây giờ cả lớp đều biết Khương Tá đang theo đuổi Thẩm Ngữ, thậm chí người ngồi đằng sau Thẩm Ngữ còn chủ động muốn đổi chỗ để nhường vị trí đó cho Khương Tá. Khương Tá thử đến ngồi một chút, tiếc là cậu quá cao, chắn tầm nhìn những bạn học khác nên cậu đành phải từ bỏ.
Buổi chiều tan học, Diệp Lâm Lâm ở nội trú nên quay về ký túc xá trước, Thẩm Ngữ thì về nhà. Khương Tá cũng là học sinh ngoại trú, cậu ta không nhanh không chậm mà đi sau Thẩm Ngữ vài bước.
Lúc đến cổng trường, Thẩm Ngữ xoay người nói với cậu ta, “Tôi phải về rồi.” Ý bảo Khương Tá cũng nên về đi.
“Ừ.” Khương Tá trả lời nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
Thẩm Ngữ cảm thấy rất ngại nên đành nhanh chóng đi về hướng nhà mình.
Diệp Lệ Thành vốn định bảo Trần Phi chờ ở trường nhưng lại bị Thẩm Ngữ lời lẽ chính đáng từ