Chương 48: Thu thập
Ánh mắt Diệp Lệ Thành vô cùng hung ác, anh bình ổn cảm xúc của cô trước rồi liên tục đảm bảo với cô là sẽ không có việc gì, sau đó anh đi đến bên cửa sổ gọi vài cuộc điện thoại.
“Buổi chiều có đi học nữa không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngữ lắc đầu.
“Đừng khóc, tôi hứa với em, ngày mai nhất định sẽ không có việc gì nữa.” Diệp Lệ Thành ôn nhu nói, đưa tay lau khóe mắt cô, “Ngoan, đừng khóc, tin tôi, được chứ?”
“Nhưng mà… Hức… Người đó đúng là em…” Thẩm Ngữ càng nói càng ủy khuất nên liền khóc lớn hơn, “Có phải em sẽ bị nhận ra không?”
“Sẽ không, hơn nữa ai nói đó là em, đó chỉ là một người phụ nữ chơi trò chơi tình thú nên mới mặc đồng phục thôi…” Diệp Lệ Thành nheo mắt, chậm rãi nói.
“Chú không gạt em chứ?”
Diệp Lệ Thành vươn ngón út, làm giống như cô lúc trước, “Hứa nhé?”
“Xạo làm cún.” Thẩm Ngữ vừa khóc vừa ngoéo tay với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Lệ Thành hôn lên tóc cô rồi ôm cô về giường.
Thẩm Ngữ khóc mệt, cô dựa vào ngực anh nặng nề chìm vào giấc ngủ, Diệp Lệ Thành cẩn thận rút tay ra, dém chăn cho cô, tháo cà vạt rồi ra cửa giải quyết vấn đề.
***
Trong nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại thành, một người đàn ông áo xanh bị trói trên chiếc ghế cũ, đám người cao to đứng xung quanh đạp gã một cái thật mạnh.
“Đại ca, em đã làm gì sai?” Gã áo xanh kêu thảm.
Tên cầm đầu với hình xăm đầy người ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ồn quá.”
Đám đàn em hiểu ý nên liền lấy băng keo dán miệng gã lại, “Chọc đến người của nhà họ Diệp, đúng là chán sống…”
Đột nhiên cửa sắt rỉ sét loang lổ bị mở ra, người đàn ông cao to thân mặc âu phục bước vào, người đó đi ngược sáng, ánh sáng chói lóa khiến gã áo xanh không khỏi nheo mắt lại. Gã không thấy rõ là ai mà chỉ thấy được dáng người cao lớn của người đó.
Cửa khép lại, người đàn ông đó đứng trước mặt gã, đồng tử gã lập tức co lại.
“Là mày!” Gã la lên, “Không phải mày, mày…”
Hôm đó sau khi về đến nhà, gã vô cớ bị người ta đập cho một trận, video trong điện thoại cũng bị xóa, gã ghi hận trong lòng, may là gã đã sao chép video vào điện thoại dự phòng nên gã mới có thể gửi ảnh đó đến trường Trung học số Mười ba để trả thù.
Diệp Lệ Thành đạp mạnh lên bụng gã, gã ngã xuống đất. Diệp Lệ Thành không nhanh không chậm đi đến trước mặt gã, giày da đen xa hoa dẫm lên thái dương gã, “Là tao.”
“Sao, sao mày lại là người của Diệp gia…” Gã không thể tin được.
Người đàn ông trước mặt nhìn chỉ mới tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà thôi, hơn nữa cậu ba nhà họ Diệp cũng hơn gã gần mười tuổi.
Nhà họ Diệp chỉ có hai đứa cháu nội, đứa mười tám tuổi thì đang học ở nước ngoài, đứa còn lại thì còn nằm trong tã, cả hai đều hoàn toàn không khớp với người đàn ông trước mặt này.
“Ngón tay nào đăng ảnh lên thế nhỉ?” Diệp Lệ Thành ý bảo đám lâu la bên cạnh mở bàn tay gã ra.
“Mày định làm gì! Xã hội bây giờ có luật pháp! Đánh đập là phạm pháp, a ——” Gã đau đớn la lên.
Diệp Lệ Thành tàn nhẫn dùng giày da nghiền ngón tay gã, ngón trỏ của gã dần dần biến thành máu thịt lẫn lộn.
“Còn ngón này nữa.” Diệp Lệ Thành nhắm ngay ngón cái rồi dùng sức dẫm xuống, đám lâu la kịp thời dùng giẻ lau bịt miệng gã lại, khắp nhà xưởng to lớn chỉ có thể nghe được tiếng “Ưm ưm” của gã.
Diệp Lệ Thành nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ của gã, “Nhà mày có thằng con trai hai tuổi đúng không?”
“Đừng, đừng đụng đến con tôi! Tôi không dám, tôi không dám, anh tha cho tôi đi…” Gã khóc lóc thảm thiết, liên tục dập đầu với anh.
“Một bàn tay đổi một mạnng.”
“…Được.” Gã áo xanh hơi thở mong manh, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Chặt tay