Chương 5: Bầu ngực đầy đặn
“Chú Diệp, em hơi đau.”
Âm thanh mềm nhẹ của cô gái vang lên, anh phục hồi tinh thần lại rồi chợt phát hiện không biết bản thân đã cởi cúc áo sườn xám của cô ra từ khi nào. Bàn tay anh đang mạnh mẽ xoa nắn bầu ngực của cô cách một lớp áo bra, phần ngực lộ ở ngoài áo bra in đầy dấu tay đỏ ửng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt cô khép hờ, bên trong long lanh ánh nước, biểu tình yếu ớt trong đôi mắt mèo ấy càng làm kích thích ham muốn chinh phục của anh.
Người đàn ông tháo dây cài bra ra, bầu ngực trắng nõn lập tức bung ra ngoài, hai nụ hoa trước ngực rung rinh theo từng chuyển động tựa như hai đóa hoa đào rơi trên mặt tuyết.
Bàn tay lộ rõ khớp xương xoa lên bộ ngực tròn trịa, bộ ngực đầy đặn đến nỗi một bàn tay anh cũng không thể bao trọn, nhưng đây lại là kích cỡ mà anh thích.
Anh nhẹ nhàng xoa nắn, cảm giác mềm mại mang theo sự co dãn của thiếu nữ, anh bóp mạnh một cái, da thịt mềm mại như tràn qua kẽ tay anh.
Không giống Cố Uyển Như, trong đầu anh chợt xuất hiện một suy nghĩ như thế.
Dáng người của vợ anh khá gầy, khác hoàn toàn với cảm giác đẫy đà mà Thẩm Ngữ mang lại.
Trừ vợ ra thì anh chưa từng làm tình với người phụ nữ khác, vậy nên anh cũng không biết dáng phụ nữ như thế nào mới là vừa tay anh, nhưng bây giờ thì anh biết rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù trong lòng anh bài xích cơ thể cô, nhưng anh không thể không thừa nhận, anh thích cơ thể này.
Thẩm Ngữ hoàn toàn không kháng cự được đối tượng công lược của mình, chỉ mới bị trêu chọc thôi là thân thể cô đã nổi lên phản ứng, đầu vú cọ vào lòng bàn tay anh tạo nên từng trận tê dại.
“A ưm…”
“Đừng kêu.” Người đàn ông lạnh giọng mắng, anh không muốn vợ nghe thấy, anh sợ vợ mình nghe được sẽ buồn.
Nhìn thấy biểu cảm hung dữ của người đàn ông, Thẩm Ngữ sợ hãi gật gật đầu, dùng tay che miệng mình lại, tình cờ, bàn tay ấy lại che khuất hơn phân nửa gương mặt cô.
Khóe mắt cô rưng rưng, quần áo trước ngực mở rộng làm lộ ra bầu ngực đầy đặn, dáng vẻ bất lực đáng thương như bị lăng nhục đã kích thích ham muốn của Diệp Lệ Thành. Suốt một năm rưỡi qua, phần thịt mềm ở phía dưới lần đầu nổi lên phản ứng. Dương vật nửa cương hơi ngẩng đầu lên khiến cho nơi quần lót của anh dựng thành một túp lều nhỏ.
Diệp Lệ Thành sắp không ngăn được cảm giác kích động trong lòng, anh rất muốn chia sẻ tin mừng này cho vợ nghe. Nhưng mới vừa đứng dậy, anh chợt nghĩ đến bây giờ nó vẫn chưa đứng lên hoàn toàn thì anh không thể biểu hiện hết uy phong của mình được.
Vẫn nên chờ nó cứng lên hoàn toàn rồi về sau, anh thầm nghĩ rồi lại tiếp tục xoa nắn bầu ngực ấy.
Nhưng dương vật của anh đột nhiên xìu xuống như bong bóng bị xì.
Diệp Lệ Thành vô cùng thất vọng, không phải vừa rồi nó đã có phản ứng sao?
“Chú Diệp?” Thẩm Ngữ thấy anh không nhúc nhích nhưng tay thì vẫn đang bóp chặt ngực mình, cô có chút ngại ngùng gọi một tiếng.
Lúc này Diệp Lệ Thành mới phát hiện ra động tác của mình, anh cũng không còn hứng thú nữa. Diệp Lệ Thành xoay người bước xuống giường đi thẳng ra khỏi cửa, bỏ lại một mình Thẩm Ngữ với đống quần áo lộn xộn.
Haizz, không có chút tiến triển nào. Thẩm Ngữ ngồi dậy, vừa thay quần áo vừa phát sầu. Phải làm sao bây giờ, thật muốn biết hồi ở mấy thế giới trước cô đã làm như thế nào.
Ở bên phòng kia, Cố Uyển Như vẫn hỏi thăm như thường lệ, lần này rốt cuộc cũng nhận được cái gật đầu của chồng mình.
Cô ta vừa mừng vừa sợ, duỗi tay sờ soạng nơi giữa chân chồng mình.
Hửm? Sao vẫn mềm oặt như cũ vậy?
Cô ta dùng ánh mắt dò hỏi nhìn chồng mình.
Diệp Lệ Thành khó có thể mở miệng, anh trầm mặc một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Lại không được.”
“Thế này…” Cố Uyển Như thấy hơi thất vọng, nhưng sau đó cô ta nhanh chóng khôi phục ý chí, “Ngày mai em lại hỏi bác sĩ Lâm nữa.”
Nhìn thấy biểu cảm thấy có hi vọng của vợ mình, trong lòng Diệp Lệ Thành cũng không quá thoải mái, giọng điệu có chút lãnh đạm, “Ngủ đi.”
Nếu vợ anh đã kiên trì như thế vậy thì cứ ráng nghe theo vậy.
Người đàn ông đi thay đồ rồi lên giường, tiện tay tắt đèn tường, đêm nay lại