Chương 55: Ở chung với Diệp Cầu Cầu và ‘hoàng thượng’
Cố Uyển Như rướn người đến gần màn hình, bởi vì góc quay nên cô không nhìn rõ mặt người đàn ông đó nhưng cô ta lại cảm thấy bóng lưng này rất quen.
Là ai nhỉ? Tối hôm qua ai mặc tây trang màu xanh thẫm tới dự sinh nhật? Sao người này lại có thẻ phòng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba nghi vấn liên tiếp được đặt ra, Cố Uyển Như dựa vào ghế cẩn thận nhớ lại, lúc này, người đàn ông đó bước ra, tay ôm Thẩm Ngữ.
Cố Uyển Như nín thở chăm chú nhìn từng động tác của người nọ, chỉ thấy người đàn ông đó rẽ phải, đến phòng bên cạnh, lấy trong túi ra một thẻ phòng khác rồi mở cửa.
Thẩm Ngữ vẫn luôn ở phòng bên cạnh!
Cố Uyển Như nhẹ nhõm thở ra, cũng may.
Chỉ cần không phát hiện ra chuyện tối hôm qua là tốt rồi.
Cô ta tạm dừng video giám sát, chỉ vào người đàn ông đó, “Cho tôi một video khác, tôi muốn biết người đàn ông này là ai.”
Quản lý đi tới, “A, đây không phải là cậu hai nhà họ Diệp sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Diệp Dập Thành?” Cố Uyển Như kinh ngạc nói, sau đó tự lẩm bẩm, “Không thể nào, anh ta không quen Thẩm Ngữ.”
Tua video một hồi, lần này tua thẳng đến lúc Diệp Dập Thành đang đỡ Diệp Lệ Thành đang bị trúng thuốc đến phòng bên cạnh.
Cố Uyển Như như sét đánh ngang tai, trong lòng cảm thấy lo sợ.
Sao có thể! Chẳng lẽ Diệp Lệ Thành phát sinh quan hệ với Thẩm Ngữ?
Một người trúng thuốc kích dục, một người hôn mê bất tỉnh, cô ta không thể không nghĩ đến kết quả xấu nhất.
Nhưng sao Diệp Dập Thành lại ở trong đó?
Tay Cố Uyển Như run run bấm vào video giám sát một lần nữa, xem đến cuối cùng, vẻ mặt lạnh đi.
Cố Uyển Như có vẻ nhẹ nhõm hơn, cô ôm ngực rời khỏi phòng giám sát. Ở nơi không có ai nhìn thấy, Cố Uyển Như vô lực chống tay lên tường tiêu hóa tin tức này.
Cố Uyển Như trào phúng nhếch miệng, thảo nào gần đây anh đối xử với cô ta lạnh nhạt như thế… Phải nghĩ cách xử lý cho thỏa đáng, ngàn vạn lần không thể hành động hấp tấp, trước hết cứ tha cho Thẩm Ngữ đã.
Cố Uyển Như nhắm mắt để bình tĩnh lại, cô ta vuốt vuốt tóc rồi rời khỏi khách sạn.
***
Bây giờ hai vợ chồng như đang chiến tranh lạnh, Diệp Lệ Thành và Cố Uyển Như đã trong tình trạng ly thân, sợ ảnh hưởng đến việc thi đại học của Diệp Lâm Lâm nên mỗi cuối tuần Diệp Lệ Thành đều về rồi giả bộ như không có gì xảy ra.
Diệp Lệ Thành và Thẩm Ngữ chuyển đến khu căn hộ gần công ty, đến trường hay đi làm gì cũng tiện hơn, đồng thời bọn họ cũng trải nghiệm thử cảm giác “có con”.
Sáng sớm.
Thẩm Ngữ vội vàng mang giày, “Chú, chú nhớ dọn ổ cho Cầu Cầu! Còn nữa, đừng quên cho nó ăn trước khi đi làm!”
“Biết rồi, em mau đi học đi.” Diệp Lệ Thành một tay cầm chổi, một tay cầm ky ngồi xổm hốt những vật thể màu nâu không rõ là gì, còn tên đầu sỏ thì đang ngoan ngoãn ăn lá, miệng nhai từng lá vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.
Thẩm Ngữ hai mắt sáng rực, cô lóc cóc chạy tới ôm lấy nó rồi dụi dụi, “Cầu Cầu đáng yêu quá, mama yêu con.”
Diệp Lệ Thành khó chịu hừ một tiếng.
Thẩm Ngữ quay qua ôm anh, “Em cũng yêu chú.”
Ôm thỏ xong cô nhét nó vào ngực anh rồi vội chạy đi, để lại Diệp Lưu Thành mắt to trừng mắt nhỏ với con thỏ.
Diệp Lệ Thành tức giận giơ con thỏ lên, dùng ánh mắt sắc bén trừng con thỏ vô tội, “Ngay cả WC cũng không biết đi, lại còn mang họ Diệp, đúng là quá mất mặt.”
Con thỏ nghe không hiểu, nó ngơ ra, quên cả việc nhai lá, một nửa lá rau rơi xuống sàn nhà. Con thỏ dùng ánh mắt ngập nước nhìn theo chiếc lá, nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương, ánh mắt đó khiến Diệp Lệ Thành không khỏi nhớ đến lúc Thẩm Ngữ khóc sưng cả mắt, thế nên anh cũng không nỡ mạnh tay với nó nữa.
Bỏ đi, một con thỏ thì có thể làm được gì, Diệp Lệ Thành thả nó xuống ghế, tiếp tục dọn nhà.
Đột nhiên, Diệp Lệ Thành nghĩ ra một kế, ngay