Chương 62: Làm đến bắn ra
“Đây là thuốc gì?”
“Cháu không cần biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cháu, cháu không thể hại người như vậy.” Thẩm Ngữ thì thào nói.
“Cháu nói xem, nếu để Lâm Lâm biết bạn thân của con bé với ba nó đã làm tình với nhau, nó sẽ nghĩ như thế nào?”
Đây là điều kiện đầu tiên mà Cố Uyển Như cấm Thẩm Ngữ làm, nhưng bây giờ nó lại trở thành thứ áp chế cô. Cố Uyển Như có thể khẳng định Thẩm Ngữ rất quan tâm đến tình bạn giữa cô với con gái mình.
Nội tâm Thẩm Ngữ giằng co hồi lâu, cuối cùng cô hạ quyết tâm đưa tay ra, “Dì đưa cho cháu đi.”
Lấy thuốc xong, hai người một trước một sau lần lượt ngồi trở lại ghế ngồi. Vẻ mặt ngẩn ngơ của Thẩm Ngữ như có điều gì đó không thích hợp, Diệp Lệ Thành dùng giày da đá nhẹ vào bắp chân cô.
Thẩm Ngữ định thần lại, nhanh chóng liếc nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Diệp Lệ Thành bề ngoài vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, biểu cảm đầy lạnh lùng thờ ơ, hoàn toàn không nhìn ra người đàn ông này có thể làm ra những hành động mờ ám ở dưới gầm bàn.
Thẩm Ngữ muốn tìm cơ hội nói cho Diệp Lệ Thành biết mình bị ép phải đánh thuốc mê anh, nhưng Cố Uyển Như đang ngồi một bên nhìn chằm chằm khiến cô không dám đưa ra ám chỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bị kẹp ở giữa, Thẩm Ngữ gấp đến mồ hôi nhễ nhại, cô vừa phải để ý đến hành động của Diệp Lệ Thành, vừa làm ngơ trước ám hiệu của Cố Uyển Như.
Cũng may, Thẩm Ngữ nhìn thấy chai nước tương nhỏ trên bàn gần chỗ anh, cô giả vờ đưa tay qua lấy, cố ý làm ngã ly rượu trên bàn khiến rượu vấy hết lên quần áo người đàn ông.
Thẩm Ngữ nhỏ giọng xin lỗi, lập tức cầm khăn giấy đưa cho anh lau chùi, trong lúc đưa khăn cô còn cố tình nâng lòng bàn tay lên, nhân cơ hội để lộ viên thuốc trong tay.
Hành động này chỉ kéo dài hai ba giây, cô không rõ Diệp Lệ Thành có nhìn thấy hay không, nhưng sau đó Thẩm Ngữ đã nhanh chóng rút tay về, tránh để Cố Uyển Như nghi ngờ.
“Cháu rót lại cho chú ly khác nhé.” Thẩm Ngữ đứng dậy cầm lấy một cái ly khác, cố ý quay lưng về phía Cố Uyển Như, ý đồ đem viên thuốc vứt đi.
“Khoan đã, Tiểu Ngữ, rót cho dì nữa.” Cố Uyển Như làm sao có thể không biết chủ ý của cô. Ánh mắt lạnh lùng của cô ta đang quan sát từng cử động của cô khiến cô không thể ném thuốc ra ngoài, Thẩm Ngữ không còn cách nào khác nền đành ném thuốc vào trong ly rượu.
Cố Uyển Như vô cùng hài lòng, sau đó cô ta ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô nhanh chóng đưa ly cho Diệp Lệ Thành.
Diệp Lâm Lâm vẫn bất tỉnh nằm ngủ trên ghế. Còn Diệp Lệ Thành thì dành phần lớn thời gian để nhìn vào điện thoại do đó anh vô tình bỏ lỡ màn đấu mắt giữa Thẩm Ngữ với Cố Uyển Như. Tuy nhiên, chiếu theo tính cách cứng nhắc của Diệp Lệ Thành, dù anh có nhìn thấy đi chăng nữa thì có lẽ anh cũng không hiểu được.
Thẩm Ngữ đưa ly rượu qua cho anh, lúc Diệp Lệ Thành nhận lấy, môi cô khẽ nhếch lên chữ “Đừng uống”. Diệp Lệ Thành nhận thấy cô có gì đó không ổn, liền nói: “Hửm?”
Thẩm Ngữ khẽ lắc đầu, thế nhưng trước khi cô nói xong thì Cố Uyển Như đột ngột cắt ngang, “Tiểu Ngữ xong chưa? Rượu của dì vẫn chưa được rót đầy.”
Mặc dù Diệp Lệ Thành vẫn không thể hiểu được, nhưng ít nhất anh có thể cảm thấy rằng giữa Thẩm Ngữ và Cố Uyển Như xảy ra vấn đề.
Thẩm Ngữ không đợi anh cầm lấy ly rượu, chuyển sang rót cho Cố Uyển Như, chuyện hậu bối rót cho trưởng bối là chuyện vốn dĩ rất bình thường, thế nhưng rõ ràng tay Thẩm Ngữ đang run.
Thẩm Ngữ đang sợ.
Diệp Lệ Thành cố gắng nhẩm theo hình dáng miệng mà cô vừa nói với mình.
Đừng... Đừng uống?
Người đàn ông lắc ly, rũ mắt quan sát, tiếc rằng thuốc tan ra khi chạm vào nước, không để lại dấu vết gì.
“Lệ Thành.” Cố Uyển Như nâng ly lên đối mặt với anh, “Vừa nãy là chúc mừng thành tích tốt của Lâm Lâm. Bây giờ, em muốn cảm ơn anh vì đã thương yêu em suốt mấy năm qua.”
Cố Uyển Như nói xong viền mắt liền đỏ hoe, chủ động uống cạn trước, “Một lần nữa cảm ơn anh đã cho em một đứa con gái ưu tú như vậy…”
Ngữ điệu của Cố Uyển Như rất chân thành, thế nhưng Diệp Thiếu Thành vẫn không cử động, anh chỉ nhấp nhẹ môi trong khi ly của Cố Uyển Như cạn dần.
“Lâm Lâm say rồi, để anh tiễn em về.” Cơm cũng đã ăn xong, tiệc mừng cũng đã tàn, Diệp Lệ Thành cũng không muốn ở đây dây dưa thêm với Cố Uyển Như.
Lời nói lạnh nhạt của người đàn ông như tạt một gáo nước lạnh vào ngọn lửa đang hừng hực cháy của Cố