Chương 71: Ngoại truyện: Diệp Dập Thành x Thẩm Ngữ (1)
Trong phòng rất yên ắng, Diệp Dập Thành nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy Thẩm Ngữ đâu, vừa định rời đi thì anh chợt dừng bước.
Anh nghe thấy tiếng hít thở nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Dập Thành bước nhẹ, anh đi đến nơi phát ra tiếng thở thì phát hiện một chiếc cửa ẩn, đó là phòng phụ của phòng ngủ.
Cửa phòng phụ được thiết kế theo kiểu cửa kéo của Nhật Bản, tiếng lăn của ròng rọc rất nhỏ, cửa bị mở ra hoàn toàn, cơ thể thiếu nữ lẫn lộn trong đống chăn xuất hiện trước mặt anh.
Cánh tay và bờ lưng trần của cô hồng hào, đôi môi đỏ mọng thở gấp đầy quyến rũ.
Bụng dưới của Diệp Dập Thành nóng lên, anh như bị mê hoặc mà bế Thẩm Ngữ lên.
Cơ thể Thẩm Ngữ vô cùng nóng, cô tham lam dán lên áo sơ mi lụa lành lạnh của Diệp Lệ Thành, bây giờ cô như con mèo con đang cọ cọ vào ngực anh, “Ưm…”
Cô thở ra một hơi thỏa mãn, môi khẽ nhếch lộ ra hàm răng trắng tinh, Diệp Dập Thành có thể nhìn thấy cái lưỡi thẹn thùng giấu bên trong, bây giờ trông cô như con mèo nhỏ mà Tô Hoa nuôi vậy.
Giọng Diệp Dập Thành bỗng trở nên ôn nhu, “Ôm như vậy thoải mái sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngữ đương nhiên không thể đáp lại, cô vô thức ưm một tiếng, Diệp Dập Thành lại xem đó là câu trả lời.
Diệp Dập Thành ôm Thẩm Ngữ về phòng mình, anh vào phòng tắm vắt khăn ướt để giúp cô hạ nhiệt.
Tuy anh không rõ mục đích cô tiếp cận Diệp Lệ Thành, nhưng nếu em trai anh thích thì người làm anh như anh cũng không thể quá đáng.
Ra khỏi phòng tắm thì Diệp Dập Thành nhìn thấy Thẩm Ngữ đang đưa tay xuống đùa bỡn hoa huyệt. Váy ren bị vén cao lên nhưng Thẩm Ngữ không biết tự an ủi, cô chỉ biết lung tung xoa âm hộ cách một lớp quần lót, cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa khiến cô muốn muốn khóc thành tiếng, cô bất lực gọi Diệp Lệ Thành, “Chú ơi, chú…”
Diệp Dập Thành biết rõ cô đang gọi Diệp Lệ Thành nhưng dương vật anh vẫn vô thức ngẩng cao đầu.
Diệp Lệ Thành tối sầm mắt, tay anh cầm khăn lông đã được giặt ướt, Thẩm Ngữ lại như cố tình không biết mà rên rỉ mời gọi anh, “Tiểu Ngữ khó chịu, chú ơi, chú sờ em đi…”
Biết cô bị hạ thuốc nhưng Diệp Dập Thành lại như bị mê hoặc, anh khàn giọng, “Sờ ở đâu?”
Thẩm Ngữ mở đùi, cô đẩy quần lót, làm lộ ra phần mu trơn bóng, “Chỗ này, chỗ này khó chịu…”
Thẩm Ngữ trúc trắc sờ sờ âm đế, âm hộ phình phình trắng nõn dính đầy dâm dịch.
Ánh mắt Diệp Dập Thành trở nên âm trầm hơn, thiếu nữ bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Thẩm Ngữ còn nhỏ hơn con trai lớn của anh hai tuổi, cơ thể non nớt như vậy anh ít khi chạm vào.
Một là do thiếu nữ tầm tuổi này vẫn chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa cũng không có mùi vị của phụ nữ trưởng thành. Hai là không có đề tài với những thiếu nữ này nên lúc làm tình cũng không có nhiều hứng thú lắm.
Nhưng Thẩm Ngữ lại không giống, cô mới mười sáu nhưng cơ thể đã bị Diệp Lệ Thành khai phá hoàn toàn, trong chuyện tình dục cũng không còn ngây ngô, tiểu huyệt vẫn giữ màu hồng nhạt như thiếu nữ. Nơi đó của cô rất nhỏ, thoạt nhìn còn nhỏ hơn tiểu huyệt của cô bạn gái mà anh từng cùng vụng trộm nếm trái cấm vào năm mười lăm tuổi.
Diệp Dập Thành chậm rãi đưa tay đến giữa hai chân cô, tìm được viên âm đế đang sưng to, anh dùng hai ngón tay kẹp lấy nó. Diệp Dập Thành có kinh nghiệm phong phú trong chuyện tình dục, anh dễ dàng khiến Thẩm Ngữ chảy nước.
Khoái cảm tê dại bao phủ toàn thân, Thẩm Ngữ vô thức kẹp chặt hai chân, ‘khóa’ tay anh lại, “A i…”
Cô chỉ vô thức rên một tiếng nhưng Diệp Dập Thành lại nghe thành “Dập” – như thể cô đang gọi tên anh*. Lúc này anh nào còn sự sắc bén như lần đầu gặp, tim cũng mềm xuống, “Dập Thành, gọi Dập Thành.”
(*Dập (熠) phát âm là [yì] nên lúc Thẩm Ngữ rên Dập Thành nghe thành cô gọi tên mình)
Thẩm Ngữ ý thức mơ hồ, cô chỉ biết rên rỉ, Diệp Dập Thành kiên nhẫn dỗ dành bên tai cô, “Dập Thành, gọi Dập Thành đi, tôi sẽ giúp em thoải mái.”
“Dập… A…”
Ngón tay Diệp Dập Thành đi vào bên trong, anh dịu dàng dẫn dắt, “Dập Thành.”
“Dập… Thành, a a hô ——”
Diệp Dập Thành đưa vào cả ngón tay, tiểu huyệt Thẩm Ngữ chặt như xử nữ, Diệp Dập Thành phá vỡ tầng tầng mị thịt, dùng ngón tay giúp cô giảm bớt dục vọng, “Thoải mái không?”
Dâm dịch chảy dọc theo ngón tay Diệp Dập Thành, nhễu xuống lớp ga giường, Thẩm Ngữ dùng phản ứng để trả lời anh.
Diệp Dập Thành cười khẽ ra tiếng, môi mỏng dán sát bên khóe miệng Thẩm Ngữ, “Tôi sẽ khiến em thoải mái hơn.”
Diệp Dập Thành cởi quần, anh ngồi trước ngực Thẩm Ngữ. Dương vật nổi gân xanh, phần thân không dài như Diệp Lệ Thành nhưng lại