Theo phong tục của nước Z, thứ quan trọng nhất trong đám cưới vẫn là đêm tân hôn, chẳng qua so với thời xưa thì không có chuyện náo động phòng*. Mặc dù Thẩm Ngữ đã sinh con nhưng mẹ Diệp vẫn mong chờ được ẵm bồng thêm nhiều đứa cháu nữa. Bốn góc giường tân hôn có đặt táo đỏ, lạc, long nhãn cùng hạt sen, ngụ ý sớm sinh quý tử.
(*tục “náo động phòng” bắt đầu xuất hiện từ thời Tần với ý nghĩa gây nhộn nhạo trong phòng hoa của cô dâu chú rể để xua đuổi tà ma, yêu khí và giúp đôi tân hôn vượt qua nỗi e dè, ngại ngùng, dễ dàng gắn kết với nhau với ý nghĩa người không quậy thì ma quỷ sẽ quấy phá)
Tuy nhiên, hi vọng mãnh liệt của mẹ Diệp lại bị thằng cháu đích tôn ngăn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên chiếc giường tân hôn rực rỡ, Diệp Tĩnh Hi ngồi đó, dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm nhị vị phụ huynh vừa trở về sau tiệc cưới.
Diệp Tĩnh Hi bò đến bên giường, vươn tay về phía Thẩm Ngữ, rưng rưng nói: "Mẹ ôm."
Thẩm Ngữ mệt mỏi cả một ngày, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được điều đó. Cô ôm con trai vào lòng, bao nhiêu mệt mỏi như tan biến hết. Diệp Lệ Thành vẻ mặt không vui, anh kẹp lấy nách cu cậu, một tay đỡ bé lên, để bé ngồi trên cánh tay tay.
Không ngờ cậu nhóc Diệp Tĩnh Hi lại không cảm kích gì cả, nhăn mặt nhăn mũi khóc nức nở, gào khóc: "Ba hôi rình, con muốn mẹ bế cơ."
Thẩm Ngữ nghiêng người ngửi cổ anh, mím môi cười bồng lại con trai, "Chú... Lệ Thành, người anh toàn mùi rượu."
Sau khi con trai bắt đầu nói được, bọn họ ngầm thống nhất để cô đổi cách gọi tên anh trước mặt con trai vì sợ con xảy ra nhận thức lệch lạc, chỉ là đã kêu chú nhiều năm rồi, nhất thời đổi xưng hô cũng khó mà quen được.
Diệp Lệ Thành cố ý chơi xấu, anh hôn lên mặt bé, "Cục cưng, không phải ba nói tối nay con nên ngủ với bà sao? Con đi hỏi bà nội coi có đúng không?"
Bé con nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như bé từng nói như thế thì phải, nhưng mà bé không muốn rời xa mẹ chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn vì rối rắm mà nhăn lại thành một cục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Diệp không thấy thằng cháu mình nên đã đi đến đây tìm.
"Cục cưng của bà sao lại tới được đây? Làm bà kiếm mãi." Mẹ Diệp bế cháu trai lên dỗ dành, sau đó để ba bé đưa về phòng trước, còn bà ở lại nói vài câu với Thẩm Ngữ.
Thẩm Ngữ đỡ bà ngồi xuống mép giường, khép nép đứng sang một bên.
Mặc dù hiện tại đã gả cho con trai của bà thế nhưng vẫn là người thứ ba một bước trèo lên, tuổi vẫn còn quá nhỏ chưa đủ chững chạc. Nhìn thái độ hờ hững của mẹ Diệp thì có thể thấy rằng cô không được nhà họ Diệp hoan nghênh cho lắm.
"Nếu đã gả vào đây rồi thì tôi cũng không còn gì để nói nữa cả." Mẹ Diệp bình tĩnh nói, "Sau này sống chung với Lệ Thành cho thật tốt. Tranh thủ lúc Tĩnh Hi còn nhỏ thì sinh thêm vài đứa, anh em gần tuổi mới hòa thuận được.”
Hóa ra là giục sinh.
Thẩm Ngữ hiểu rõ, ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ Diệp khá vừa lòng vỗ vỗ tay cô. Tính cách Thẩm Ngữ dịu dàng, lại hiếu thuận, cô làm bà ưng bụng hơn Cố Uyển Như nhiều. Mẹ Diệp lấy thân phận người từng trải cũng chỉ điểm khuyên bảo vài câu về cách giữ hòa khí vợ chồng, sau đó mới nhẹ nhàng rời đi.
Sau khi mẹ của Diệp trở về, Diệp Lệ Thành mới giao cho bé con đang ngủ say cho mẹ anh rồi nhanh chóng trở về phòng mình.
Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, Diệp Lệ Thành không muốn lãng phí thêm một giây nào, vì vậy ngay lúc bước vào phòng, anh ngay lập tức đè cô lên giường hôn.
Tâm giường do áp lực mà lõm xuống, tạo thành dốc nghiêng, những hạt lạc và chà là đỏ đặt ở góc giường lăn xuống dọc theo triền dốc, tụ lại ở xung quanh cô.
"Mẹ đã nói gì với em?"
Thẩm Ngữ nắm trong tay một ít lạc, long nhãn vương vãi, "Nói cái này."
Người đàn ông cười hôn lên môi cái chụt, "Đừng nghe lời bà ấy, một mình Tĩnh Hi là đủ rồi."
"Lại nói, anh cũng có chút lớn tuổi rồi."
Cô gái nhìn anh, đôi mắt long lanh, "Nào có ông chú nào đẹp trai như vậy chứ."
"Chú cứ thích nói linh tinh."
Đàn ông nào chẳng thích nghe lời hay, được chính người phụ nữ của mình khen thì trong lòng càng thêm ngọt ngào, anh mút lấy lưỡi cô, ngậm miệng, "Miệng thật ngọt, muốn chú thưởng em sữa bò sao?"
Cô gái khẽ cắn môi dưới của anh, nói là thưởng cho cô chứ chẳng