Nhưng Tần Như Lương làm sao có thể thả cho người áo đen đưa Liễu Mi Vũ đi như vậy, hắn ta thúc ngựa đuổi theo, giữa chừng còn rút ngắn khoảng cách.
Tiếng vó ngựa của các binh sĩ theo sau dồn dập như tiếng trống.
Người áo đen Liễu Thiên Hạc cưỡi ngựa chạy trên quan đạo, vội vàng quay đầu liếc một cái, Tần Như Lương đang đuổi sát theo sau.
Hắn ta không thể nào thực sự bắt Liễu Mi Vũ đi theo, ngược lại còn muốn Tần Như Lương đảm bảo an toàn cho nàng ta.
Tới quan đạo phía trước, hai bên có bụi cây um tùm, Liễu Thiên Hạc dự định thả Liễu Mi Vũ xuống ở nơi này.
Đêm nay hắn ta thuận lợi ra khỏi thành, cũng thử thách được tình cảm mà Tần Như Lương dành cho Liễu Mi Vũ.
Sau sự việc lần này, Tần Như Lương sẽ càng đối xử tốt với Liễu Mi Vũ.
Liễu Thiên Hạc nói với Liễu Mi Vũ: “Thiên Tuyết, tạm biệt”.
Liễu Mi Vũ lưu luyến mãi, nhưng khi con ngựa chạy ngang qua bụi cỏ, nàng ta vẫn bị Thiên Hạc quăng xuống ngựa.
Khi ấy Tần Như Lương thấy vậy, còn tưởng rằng Liễu Mi Vũ ngã vào bụi cỏ nên tạm thời sẽ không đáng ngại, vì thế điên cuồng quất roi ngựa đuổi theo Liễu Thiên Hạc.
Thế nhưng, khi hắn ta ngang qua bụi cỏ, Liễu Mi Vũ yếu ớt vươn tay ra với hắn ta, hơi thở mong manh: “Tướng quân…”
Tần Như Lương ghìm ngựa quay đầu, thấy mặt mũi nàng ta nhợt nhạt, đôi lông mày nhắm chặt, sau đó phun ra một búng máu đen.
“Mi Vũ!”
Hắn ta không quan tâm tới việc đuổi theo thích khách nữa, xuống ngựa chạy về phía Liễu Mi Vũ.
Khi Liễu Thiên Hạc quay đầu lần nữa, hắn ta loáng thoáng trông thấy, dưới ánh đuốc, Tần Như Lương bế Liễu Mi Vũ ra khỏi bụi cỏ.
Hắn ta quất roi ngựa, tiếp tục lao như bay về phía trước.
“Mi Vũ… Mi Vũ, nàng thế nào rồi?”
Khi Tần Như Lương bế Liễu Mi Vũ lên chỉ thấy máu đen không ngừng trào ra khỏi miệng nàng, hắn ta liếc mắt nhìn vết thương trên cổ Liễu Mi Vũ, hiểu ra rằng trên đao của người áo đen có bôi chất kịch độc.
Các binh sĩ khác dừng lại trên quan đạo, giọng điệu của Tần Như Lương vô cùng đáng sợ, hắn ta hạ lệnh: “Tiếp tục đuổi theo cho ta, nhất định phải rút gân lọc da hắn ta, băm thành vạn mảnh!”
Hắn ta giục các binh sĩ tiếp tục đuổi theo.
Thiếu mất Tần Như Lương, đám binh sĩ này chẳng có chút uy hiếp nào với Liễu Thiên Hạc, thoát khỏi họ cũng không phải điều gì quá khó khăn.
Liễu Mi Vũ rơi vào hôn mê sâu, Tần Như Lương không thể bỏ mặc nàng ta, lập tức đưa nàng ta lên ngựa quay về kinh thành.
Khi tới phủ tướng quân, Tần Như Lương vừa bế nàng ta quay về Phù Dung Uyển vừa giận dữ thét lên với quản gia: “Mời đại phu! Mau lên!”
Quản gia không dám sơ suất, vội vàng mời đại phu tới.
Trong phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, Tần Như Lương trông chừng bên giường bệnh của Liễu Mi Vũ, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của nàng ta, ánh mắt hướng về gương mặt yếu ớt đến tái nhợt đó, chỉ sợ mình nhắm mắt lại, nàng ta sẽ tan biến trong không khí.
Sau khi đại phu thường ghé qua phủ tướng quân tiến vào bắt mạch cho nàng ta, xác nhận là trúng độc.
Tần Như Lương nóng nảy nói: “Nàng ấy trúng độc còn cần ngươi nói sao! Bản tướng cần thuốc giải!”
Đại phu run rẩy như cầy sấy: “Rốt cuộc phu nhân mắc loại độc nào, tạm thời vẫn chưa biết được, thế nên thuốc giải… Tướng quân thứ tội, tiểu nhân cũng không biết nên điều chế thuốc giải thế nào”.
Tần Như Lương giận dữ, hất văng đại phu ra nền đất: “Nếu ngươi đã không chế ra được thuốc giải, còn lải nhải nhiều thế làm gì?”
Tần Như Lương sải bước ra khỏi phủ, lệnh cho quản gia tìm các đại phu khác tới.
Bây giờ hắn ta ra khỏi thành lần nữa, nhất định phải tóm được tên thích khách đáng ghét kia!
Chưa biết chừng trên người hắn ta sẽ có thuốc giải.
Nhưng từ khi Liễu Mi Vũ ngã xuống ngựa, Tần Như Lương đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để truy kích