Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1064


trước sau

Chương 1064

Nhưng không dễ dàng gì mới có thể gặp mặt một lần, Tô Vũ nhìn dáng vẻ cố chấp khi băng bó vết thương cho mình của nàng liền không nỡ nhắm mắt lại.

Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không hỏi: “Lúc trở về sao chàng lại ngồi trên mặt đất?”

Tô Vũ đáp: “Vừa vào cửa liền kiệt sức, đến gần giường cũng không còn sức lực”, hắn không nhắc đến việc bản thân trước đó còn ngất đi một trận mới miễn cưỡng hồi phục được hai phần tỉnh táo.

Động tác trên tay Thẩm Nguyệt khựng lại, sau khi lau sạch vết thương rồi bôi thuốc cho hắn, tiếp đó lại lấy ra băng gạc quấn lại, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: “Tô Vũ, tên khốn kiếp nhà chàng”.

Tô Vũ cười khẽ thì thào: “Ta khốn kiếp chỗ nào”.

Nàng trừng lớn đôi mắt đỏ hoe với hắn: “Chàng chỗ nào cũng khốn kiếp, không cho phép chàng ngủ, chàng dám ngủ thử xem”.

Nền đất lạnh như vậy, nếu hắn thiếp đi cũng sẽ bị cảm lạnh.

Tô Vũ dựa vào nàng, đáp: “Được, nàng nói không ngủ thì không ngủ”.

Thẩm Nguyệt có tức giận đến đâu vẫn không thể hung dữ với hắn đến cùng, giọng nói của nàng bỗng chốc dịu xuống: “Nếu muốn ngủ cũng phải đợi một lúc nữa ta làm xong rồi lên giường ngủ”.

Tô Vũ nheo mắt tựa đầu vào cột bàn, dịu dàng mà chăm chú ngắm nhìn nàng.

Thẩm Nguyệt hít vào một hơi, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy? Tại sao không nói cho ta biết trước? Chàng hóa ra lại là một người lỗ mãng như vậy à?”

Tô Vũ trầm ngâm: “Ở trong hoàng cung, nếu không dùng một vài biện pháp nguy hiểm thì không đạt được mục đích, bất kể là nguy hiểm hay an toàn, ta cũng phải thử mới biết được cái nào có hiệu quả”.

Thẩm Nguyệt mím môi, bờ vai hơi run run: “Nhưng chàng có biết bản thân xém chút đã không thể quay lại không? Chàng có biết minh bị nhiều người bao vây như vậy, toàn bộ cấm vệ quân đang lùng sục khắp đường phố muốn truy giết chàng không!”

Tô Vũ lấy làm tiếc nuối: “Lần này phạm phải chút sai lầm nên bất cẩn bị phát hiện, ta vốn dĩ tưởng rằng sẽ không bị phát hiện nhanh như vậy, ít nhất cũng là lúc cách cửa cung không xa mới phải”.

Hắn nhẹ nhàng nói tiếp: “Mặc dù rủi ro lớn hơn một chút, nhưng nếu có

thể đem Bắp Chân ra ngoài thì chút nguy hiểm này cũng đáng giá, Bắp Chân là báu vật của nàng, nếu thằng bé không tự do, nàng cũng sẽ bị trói buộc”.

Trước mắt chợt tối lại, thì ra Thẩm Nguyệt đã nghiêng người tới choàng tay qua cổ hắn, nàng dụi đôi mắt đẫm lệ vào hõm vai hắn, giọng nói như bị bóp nghẹt vang lên: “Chàng không phải là Tô Vũ của ta, Tô Vũ luôn suy tính trước khi hành động, ta không cần chàng không cân nhắc gì đã ra tay như vậy!”

“Nếu chàng chậm chân một chút thì phải làm thế nào đây? Lỡ chàng bị họ chém chết thì sao?”, Thẩm Nguyệt ẩn nhẫn nói: “Ta không có cách nào tưởng tượng được… chàng không dễ dàng gì mới thoát được kiếp nạn sinh tử, có thể xin chàng hãy trân trọng bản thân mình một chút được không”.

Những giọt nước mắt nóng bỏng của nàng lặng lẽ rơi xuống rồi len lỏi biến mất vào trong vạt áo của hắn.

Tô Vũ có chút thảng thốt, đôi môi tái nhợt của hắn khẽ nhếch lên, cay đắng mà tràn đầy thỏa mãn.

“A Nguyệt, nàng phải biết rằng hôm nay ta xông vào hoàng cung tuy nguy hiểm nhưng đã là phương pháp đơn giản khả thi nhất rồi”.

Lần này thất bại, lần sau muốn cứu Bắp Chân ra nhất định sẽ phải hao tốn càng nhiều công sức.

“Nhất định còn có cách khác, chỉ cần chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng, chắc chắn có thể đưa ra một giải pháp tốt hơn”, Thẩm Nguyệt lùi người lại nhìn thẳng vào hắn, nàng gạt lệ nơi khóe mắt, hung dữ nói: “Tô Vũ, nếu lần sau chàng còn giấu ta lấy thân liều lĩnh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chàng”.

Tô Vũ nhắm mắt, lại cố gắng nâng mi, trong mắt hắn hiện lên một tia cười rạng rỡ và ấm áp: “Vậy thì lần sau ta nhất định sẽ không dám nữa”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện