Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1074


trước sau

Chương 1074

Tuyên chỉ xong, vườn hoa rơi vào một khoảng im lặng.

Thái giám gập thánh chỉ lại, kéo dài giọng: “Tĩnh Nguyệt công chúa, tiếp chỉ!”

Cả người Tần Như Lương căng chặt, hắn ta cúi thấp đầu, sắc mặt hơi khó coi. Thẩm Nguyệt giơ hai tay lên trầm giọng đáp: “Tĩnh Nguyệt lĩnh chỉ”.

Thái giám nói: “Vậy thì mời công chúa lập tức thu dọn đồ đạc, sau đó vào cung trong hôm nay. Bọn ta cũng có thể báo cáo công tác trước mặt Hoàng thượng”.

“Làm phiền công công, hôm nay Tĩnh Nguyệt sẽ vào cung báo cáo”.

Thái giám nhìn Tần Như Lương rồi cười đầy sâu xa: “Công chúa đi như thế, không biết lúc nào mới có thể về, có lẽ sẽ hơi vất vả cho phò mã gia khi phải chia tách hai nơi với công chúa”.

Nói rồi ông ta dẫn theo mấy thái giám khác rời khỏi Tần phủ.

Thẩm Nguyệt siết chặt thánh chỉ trong tay, chậm rãi đứng dậy. Nàng và Tần Như Lương nhìn nhau hồi lâu cũng không nói gì.

Sau đó Thẩm Nguyệt xoay người, định đi ngang qua cạnh hắn ta. Tần Như Lương giơ tay ra túm lấy cổ tay nàng.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta về Trì Xuân Uyển thu dọn đồ đạc”.

Nàng muốn đi, nàng muốn rời khỏi Trì Xuân Uyển, rời khỏi căn nhà này.

Tần Như Lương biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ đi nhưng không ngờ lại đi bằng cách này. Hắn ta có linh cảm, chuyến này Thẩm Nguyệt đi rồi thì dù sau này thế nào, rất có thể nàng sẽ không quay về nơi đây nữa.

Hắn ta còn cảm thấy sau khi nàng đi, cái danh phu thê giữa hai người cũng sẽ mất.

Hắn ta sẽ mất nàng hoàn toàn, sau này sẽ không còn quan hệ gì với nàng nữa.

Tần Như Lương nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Chắc chắn Tô Vũ vẫn chưa biết Hoàng thượng muốn bắt cô vào cung, hắn cũng không muốn cô vào đó như thế, ta đi hỏi ý của hắn thế nào, không chừng còn cách khác”.

Nói xong, hắn ta

buông nàng ra rồi quay đầu sải bước ra ngoài.

Thẩm Nguyệt ở sau lưng hắn ta nói: “Nếu hôm nay ta không vào, đó chính là kháng chỉ. Một khi ta kháng chỉ, không chỉ ta bị kết tội, mà còn liên lụy đến ngươi và toàn bộ già trẻ trong phủ cùng bị kết tội. Còn có cách nào khác, ta có thể ngang nhiên kháng chỉ hay sao?”

Tần Như Lương bỗng dừng chân lại.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Bây giờ Tô Vũ còn không lo nổi cho bản thân, sao ta có thể đi quấy rầy hắn trong thời điểm này. Hôm nay ta chỉ có thể vào cung, chờ hắn khỏi rồi lại tiếp tục bày mưu tính kế. Hoàng đế không thể quyết định sống chết của ta, cho nên nghĩ ra cách này để giam lỏng ta, cũng may là được ở cùng Bắp Chân, chỉ cần có thể gần gũi Bắp Chân, chuyện này cũng không phải quá tồi tệ”.

Tần Như Lương mím môi, quay đầu nhìn thẳng Thẩm Nguyệt nói: “Nơi đó là hoàng cung, cô sẽ giống như Bắp Chân, một khi đã tiến vào thì khó mà trở ra”.

Thẩm Nguyệt nói: “Nếu muốn trở ra, quả thật rất khó”. Nàng nở nụ cười nhẹ như mây gió với Tần Như Lương, nói ra: “Chờ sau khi ta vào cung sẽ thăm dò tình huống, nói không chừng còn có thể nghĩ ra cách nào đó giúp ta và Bắp Chân có thể thuận lợi thoát ra”.

Nghe giống như là an ủi, nhưng trước mắt ngoài tuân theo thánh chỉ, nàng cũng không còn cách nào khác.

Thẩm Nguyệt đi ngang qua người Tần Như Lương, chậm rãi ra khỏi phòng khách, tuyết trắng trong sân thấp thoáng bóng dáng của nàng, uyển chuyển mà lóa mắt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện