Chương 1079
Bởi thế nên Tiểu Hà cũng luôn phục vụ hết lòng hết sức.
Hiện giờ Thôi thị và Ngọc Nghiên tới đây, đòi tiếp quản công việc chăm sóc Bắp Chân từ tay nàng ta, Tiểu Hà không nỡ nên quỳ xuống cầu xin: “Công chúa, hãy để nô tì hầu hạ bên cạnh công chúa và tiểu công tử. Tiểu công tử rất ngoan, nô tì nhất định sẽ dốc lòng dốc sức!”
Ngọc Nghiên đáp: “Trước kia công chúa và tiểu công tử vẫn luôn do ta và nhị nương hầu hạ, sau này cũng do bọn ta chăm sóc, không phiền cô phải bận tâm”.
Chẳng thể trách Ngọc Nghiên có thành kiến với cung nhân nơi này, dù sao nơi đây vẫn là hoàng cung, lòng người phức tạp, huống hồ hoàng đế còn muốn giam lỏng Thẩm Nguyệt ở đây, chứng tỏ từ trên xuống dưới của Cung Thái Hòa này đều không thể tin tưởng được.
Nhưng không ngờ rằng, đúng vào lúc này, Bắp Chân lảo đà lảo đảo bước tới bên cạnh Tiểu Hà, nắm tay nàng ta, sau đó quay đầu chăm chú nhìn Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Ngọc Nghiên và nhị nương mới đến, không quá quen thuộc với nơi này, ngươi cứ tạm thời ở lại đây giúp đỡ phần nào đi”.
Tiểu Hà mừng rỡ khấu đầu liên tục: “Nô tì tạ ơn công chúa!”
Thẩm Nguyệt nghĩ, giữ Tiểu Hà ở bên cạnh cũng chẳng có gì xấu. Hoàng đế muốn giám sát nàng thì từ trên xuống dưới trong Cung Thái Hòa này đều là tai mắt của hoàng đế, thêm một Tiểu Hà cũng không nhiều.
Giữ nàng ta ở đây, ngược lại có thể tìm hiểu tình hình ở Cung Thái Hòa và thâm cung hậu viện, tránh gây thêm rắc rối vì chẳng biết điều gì.
Huống hồ, trong thời gian này, Bắp Chân được nàng ta chăm sóc, quả thực nàng ta chăm sóc cũng không tệ.
Thế nên trong lúc Bắp Chân ở lại bên cạnh Thẩm Nguyệt, Tiểu Hà bèn dẫn Ngọc Nghiên và Thôi thị đi khắp cung Thái Hòa một lượt để làm quen với nơi này, sau đó còn dẫn họ tới chào
Cung Thái Hòa này không lớn, thế nên cung nhân cũng chẳng cần bao nhiêu người, cộng hết lại cũng không quá ba thái giám ba cung nữ.
Tiểu Hà dặn dò kỹ càng, nếu không có việc gì nhất định đừng đến bên hồ, tránh gặp nguy hiểm.
Ban đầu Ngọc Nghiên còn không tin, đợi khi đến gần bên hồ, tận mắt trông thấy đàn cá sấu đang bơi lội trong nước, nàng ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Nàng ta than phiền với Thôi thị: “Tại sao công chúa giữ nàng ta ở lại bên cạnh chứ, lỡ như nàng ta đi mật báo tin tức cho hoàng thượng thì sao?”
Thôi thị đáp: “Nàng ta không đi thì cũng có người khác đi. Ngươi nhìn xem, chẳng phải nàng ta vô cùng thông thạo mọi chuyện trong cung sao? Công chúa giữ nàng ta ở lại ắt phải có nguyên do, muốn biết điều gì thì cũng có thể dò la từ phía nàng ta. Giống như ban nãy nàng ta nhắc nhở ngươi đừng đến bên hồ, ngươi không tin, sau cùng quả thật bị dọa cho hết hồn đấy thôi”.
Ngọc Nghiên bĩu môi.
Thôi thị lại nói: “Theo ta thấy, Bắp Chân có thể thân với nàng ta, chứng tỏ bản tính của nàng ta cũng không xấu, chăm sóc Bắp Chân cũng tận tâm. Trẻ con là ngây thơ trong sáng nhất, ánh mắt nhìn người rất tốt, rất chuẩn”.
Tiến cung được hai ngày mà Thẩm Nguyệt không rời cung Thái Hòa nửa bước, đã nghe nói hoàng đế hạ thánh chỉ, trên thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ rằng Tĩnh Nguyệt công chúa cùng phò mã khó lòng hòa hợp, thế nên hai người hòa ly.