Tần Như Lương hỏi: "Cô có thể làm ra được thuốc giải không?"
"Ta sẽ đem nó trở về nghiên cứu một chút, phải biết độc này làm từ thứ gì mới có thể tìm ra cách giải được".
Thẩm Nguyệt định rời đi nhưng Tần Như Lương đã nắm lấy cổ tay nàng, hốc mắt ửng đỏ nói: "Mất bao nhiêu thời gian? Nàng ấy sắp hết thời gian rồi".
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Vậy thì cứ thuận theo số phận thôi, hoặc là ngươi đi thỉnh cao nhân khác đi".
Thẩm Nguyệt đi được nửa đường thì sắc mặt liền dần dần thay đổi, cho đến khi quay lại Trì Xuân Uyển nàng lại đột nhiên nói: "Không đúng".
Ngọc Nghiên không hiểu gì liền hỏi: "Công chúa cảm thấy chỗ nào không đúng?"
Quay lại Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt kiểm tra cẩn thận chất độc trích xuất ra từ trong máu của Liễu Mi Vũ rồi nói: "Chất độc trên phi tiêu lúc trước là chất cực độc, đủ khiến người ta chết ngay tại chỗ.
Nhưng lần này Liễu Mi Vũ cũng bị đầu độc bởi cùng một chất độc nhưng vẫn còn thở được".
Nàng ngửi ngửi nó rồi lại nói: "Chất độc trong máu của Liễu Mi Vũ không đủ để giết ả ta ngay lập tức.
Chất độc này đã được pha loãng".
Như vậy vấn đề ở đây là rốt cuộc kẻ áo đen kia lấy oán trả ơn muốn giết người diệt khẩu hay là đã cố tình bày cho Liễu Mi Vũ một kế sách?
Thẩm Nguyệt ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt suy nghĩ một lúc lâu.
Ngọc Nghiên bối rối nói: "Vậy công chúa có còn cứu ả ta không?"
Thẩm Nguyệt định thần lại, ẩn ý nói: "Đừng nói là bây giờ ta vẫn chưa tìm ra được cách giải, cho dù ta tìm ra được thì ta cũng chẳng muốn cứu ả ta.
Nếu như ả ta đã muốn tự tử thì cứ để cho ả ta chết đi".
“Công chúa thật tuyệt!”, Ngọc Nghiên lại khó hiểu hỏi: "Nhưng sao công chúa lại biết ả ta đã tự làm ra chuyện này?"
Thẩm Nguyệt suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: "Nếu như kẻ áo đen kia thật sự muốn giết ả ta thì kề dao lên cổ ả ta hắn ta đã chấm dứt tính mạng của ả ta rồi, cần gì phải phiền toái khiến cho ả ta trúng độc chứ?"
“Kẻ áo đen đó lúc trước muốn giết Tần Như Lương trên phố đã ra tay hết sức nhanh gọn, một sát thủ chắc chắn sẽ không bao giờ làm những chuyện thừa thãi”.
"Cho nên ta mới nói chuyện này hơn phân nửa là do ả ta tự làm".
Nghe nàng nói vậy Ngọc Nghiên liền sững sờ.
Hóa ra Liễu Mi Vũ đang diễn trò, lại còn dùng chính tính mạng của mình để diễn trò.
Dù chất độc mà Liễu Mi Vũ trúng không thể giết chết nàng ta ngay lập tức nhưng nếu kéo dài vẫn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Nguyệt chẳng muốn diễn trò cùng nàng ta, Thẩm Nguyệt chỉ muốn xem rốt cuộc nàng ta sẽ kết thúc chuyện này như thế nào.
Ngọc Nghiên nhạy cảm hơn Thẩm Nguyệt, nàng ta ngay lập tức cảnh giác nói: "Công chúa sau này không nên đến Phù Dung Uyển nữa.
Nếu như Liễu thị lại vu khống công chúa nữa thì sao? Chưa đến hai tháng nữa là công chúa sinh rồi, trong khoảng thời gian này công chúa nhất định phải cẩn thận hơn".
Thẩm Nguyệt hiểu ý của Ngọc Nghiên, nàng chậm rãi nói: "Mặc kệ ả ta có mục đích gì, chỉ cần ta không rời khỏi Trì Xuân Uyển thì ả ta cũng không thể vu khống ta được".
Cuối cùng Thẩm Nguyệt từ chối Tần Như Lương, nàng bảo mình không thể làm được thuốc giải và không thể chữa khỏi cho Liễu Mi Vũ.
Sự nhẫn nại của Tần Như Lương cuối cùng cũng đến cực hạn, hắn ta tóm lấy vạt áo Thẩm Nguyệt nói: "Thẩm Nguyệt, cô đang đùa với ta sao?"
Thẩm Nguyệt thản nhiên cười nói: "Làm sao bây giờ, năng lực của ta cũng có hạn mà thôi.
Nếu không thì ngươi cũng đừng lo chuyện này nữa, nói không chừng khi thấy tất cả mọi người mặc kệ thì nàng ta lại không chết nữa".
Ngọc Nghiên kêu lên: "Tướng quân! Công chúa đang mang thai, người không thể thô lỗ như vậy!"
Thẩm Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Chẳng sao cả, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ta không mong tướng quân sẽ một lần cảm thấy áy náy, dù sao thô lỗ cũng đã thô lỗ rồi".
Tần Như Lương hừ lạnh một tiếng sau đó buông Thẩm Nguyệt ra rồi phất tay áo rời đi.
Trong Phù Dung Uyển, Hương Lăng đã chăm sóc Liễu