Chương 1086
Thẩm Nguyệt không mặn không nhạt đáp: “Các ngươi cứ như vậy thảo luận chuyện trong triều không sợ tai vách mạch rừng, sau đó bị cắt lưỡi à?”
Tiểu Hà và Ngọc Nghiên bốn mắt nhìn nhau nhất tề thè lưỡi dí dỏm.
Không ngờ lúc mới đến đây, Ngọc Nghiên còn khá có ý kiến với Tiểu Hà, nhưng hôm nay lại trở nên thân thiết với nàng ta nhất.
Đây cũng là ý tứ của Thẩm Nguyệt, hai cô nương cùng tuổi ở bên nhau khá hòa hợp, cũng dễ nói chuyện.
Trong cung đông người phức tạp, ngay cả Tiểu Hà cũng nhận thức được điểm này, chắc hẳn cũng không còn là bí mật gì nữa. Lúc các cung nhân nhàn rỗi tụ họp một chỗ, có ai không buôn chuyện đây?
Kể từ khi Tiểu Hà biết rằng Bắp Chân đặc biệt khao khát đối với Viện Thái Học, nàng ta bất cứ lúc nào cũng vô cùng để bụng tới chuyện của Viện Thái Học, ngày hôm sau liền đến bẩm báo với Thẩm Nguyệt: “Nghe nói hôm nay đại học sĩ vào Viện Thái Học dạy học rồi ạ”.
Trong lòng Thẩm Nguyệt khẽ run, động tác trên tay cũng khựng lại, trên mặt lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục mặc quần áo cho Bắp Chân, không biết cậu bé có nghe hiểu hay không mà bắt đầu bồn chồn trong vòng tay nàng, vùng vẫy đôi chân ngắn ngủn muốn xuống đất.
Thẩm Nguyệt thuận tay kéo chân cậu lại tiếp tục mặc quần cho cậu.
Thôi thị như ngầm hiểu được tiếng lòng của nàng liền hỏi: “Không phải từ sau khi ra khỏi Đại lý tự đại học sĩ vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng sao? Sao lại vào cung dạy học nhanh như vậy?”
Tiểu Hà đáp: “Có lẽ đã gần như tốt lại, cụ thể nô tỳ cũng không biết, nô tỳ cũng là nghe được từ các cung nữ đưa đón công chúa hoàng tử đến học đường ạ”.
Bắp Chân tràn đầy năng lượng, vài người phải thay phiên nhau trong nom bé chơi đùa cả ngày.
Buổi chiều hôm nay, cậu bé ngồi bên hồ trước cung Thái Hòa trêu đùa cá sấu, vô tình ngẩng đầu nhìn sang bờ đối diện thì thấy
Bắp Chân thấy vậy liền nhỏm dậy xiêu xiêu vẹo vẹo chạy lên đến chiếc cầu gỗ nhỏ.
Tiểu Hà cũng không quá để tâm, còn cho rằng cậu bé nhìn thấy vị hoàng tử hoặc công chúa nào đó đang chơi đùa gần đây, giống như sáng sớm họ phải tới Viện Thái Học đọc sách, Bắp Chân luôn tò mò ngó thêm mấy lượt.
Thị lực của Bắp Chân rất tốt, quả thật có người đang đang đi trên con đường ở phía bên kia.
Xung quanh chất từng đụn tuyết trắng xóa càng tô điểm thêm cho bóng người lạnh lẽo đó.
Quan bào bằng gấm, tóc đen xõa ngang vai, vài sợi tóc còn phiêu đãng trong không trung, vẫn là dáng vẻ liêm khiết nhẹ nhàng ấy.
Dưới chân Bắp Chân như bôi dầu mà đạp lên đất bằng chạy cực nhanh qua cây cầu gỗ nhỏ.
Cũng không biết bé học chạy từ lúc nào, trước kia đi đường còn lảo đảo không vững, trước mắt vậy mà nhanh nhẹn như vậy, sợ rằng đã dồn toàn bộ sức bú sữa rồi.
Ở phía bên kia của cây cầu gỗ có một đoạn gấp khúc xuống dốc hơi thoải, cậu bé vừa chạy liền không thể phanh lại.
Đợi đến khi Tiểu Hà phát hiện ra thì cậu bé đã chạy sang phía bên kia.
Hoàng đế cho phép Bắp Chân được đi lại trong vườn hoa bên ngoài cung Thái Hòa, vì vậy khi các thị vệ nhìn thấy cậu bé chạy ra ngoài nhất thời đều sững sờ, không biết có nên ngăn cản hay không.
Trong một thoáng chần chừ này, đôi chân nhỏ bé lanh lợi của Bắp Chân đã một đường men theo con đường kia đi về phía trước.
Bóng dáng đi xuyên qua rừng tùng trước mặt đối với cậu bé cao lớn như núi, không nhanh không chậm.