Chương 1095
Cung nhân lúng túng giải thích: “Công chúa Tĩnh Nguyệt một bữa có thể ăn hết một con gà, tiểu công tử kia lại đang tuổi ăn tuổi lớn, nô tài chỉ đành chuẩn bị nhiều nhất có thể”.
Vị tổng quản này của tổng thiện phòng là một người thân thiện mập mạp, nghĩ trong cung cũng không thiếu một miệng ăn này liền để mặc cung nhân lấy thêm, dù sao những thứ còn lại cũng chỉ là đồ ăn thừa đã được lựa chọn qua.
Thịt Bắp Chân cho ăn lần nào cũng tương đối tươi mới, nhưng thịt mà người cho ăn mỗi lần chuẩn bị đều là thịt hỏng mà tổng thiện phòng bên kia vứt đi.
Người cho ăn thi thoảng mới tới cho ăn một lần, vì những con cá sấu này cho dù không có thức ăn trong một khoảng thời gian cũng không chết đói được, do đó chút thịt hỏng kia đều đã được tích tụ nhiều ngày nên bốc lên mùi hôi thối, mỗi lần hắn ta cho ăn ở bờ đối diện thì thị vệ canh gác ở đó đều sẽ đứng cách xa một đoạn để tránh mùi.
Dần dần những con cá sấu đó càng yêu thích thịt của Bắp Chân hơn, cũng sinh ra ghét bỏ đối với đống thịt thối rữa mà người cho ăn mang tới.
Một khi đàn cá sấu đã yên phận thuận theo ở đầu cung Thái Hòa bên này thì bọn chúng liền lộ ra sự cáu kỉnh hung tợn với bờ đối diện.
Người cho ăn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng trước đây cá sấu rất nghe theo mệnh lệnh của hắn, mỗi lần khi hắn vừa tới những con cá sấu này đều sẽ nối tiếp tụ tập lại.
Thế nhưng bây giờ hắn càng lúc càng khó tập hợp chúng, chúng căn bản không nghe theo tín hiệu mà hắn phát ra nữa.
Chẳng dễ dàng gì mới dụ được chúng bơi tới nhưng lại chỉ nhận được bộ mặt hung ác, dường như chúng chỉ hận không thể xé nát rồi nuốt chửng hắn xuống bụng vậy, dáng vẻ này khiến người ta phải kinh hoàng khiếp sợ.
Người cho ăn cũng khá có kinh nghiệm, tin rằng sự việc xảy ra ắt có nguyên nhân của nó. Hắn liền dò hỏi thị vệ canh chừng ở bờ đối diện, lúc này mới biết được dường như đứa bé trong cung Thái Hòa kia
Những con cá sấu này thế nhưng do hắn vất vả huấn luyện ra, làm sao có thể để cho một đứa nhỏ dụ dỗ sang bờ đối diện được đây?
Cho nên hôm nay người cho ăn lại xách theo giỏ thịt tới bên bờ đối diện chuẩn bị đút cá sấu ăn.
Vừa hay Bắp Chân ở trong cung Thái Hòa cũng đang cho ăn, xuyên qua rặng lau sậy thưa thớt có thể thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ở rìa cung điện, phía trước có lan can chắn ngang cơ thể bé, chỉ còn lại hai cái chân ngắn ngủn thò ra bên ngoài, đề phòng bé rơi xuống hồ.
Bên cạnh là Thẩm Nguyệt vừa lật sách vừa để mắt tới bé.
Trên mặt nước phía dưới chân của Bắp Chân nổi lềnh bềnh từng con cá sấu, vậy mà ngay ngắn có trật tự chẳng hề tranh giành.
Người cho ăn vừa nhìn liền có chút lo lắng, hắn ta đã liên tiếp phát ra vài lần hiệu lệnh nhưng đều thấy cá sấu không phản ứng lại, người cho ăn liền xê dịch tới gần bờ hồ, cố gắng tìm đủ mọi cách dẫn dụ cá sấu tới nhưng lại không chú ý đến dưới chân.
Tuyết tụ lại khiến nền đất ẩm ướt trơn trượt, kết quả tên cho ăn đó không cẩn thận liền trượt chân, ‘tõm’ một tiếng rơi thẳng xuống nước.
Bắp Chân nghe được tiếng động thì ngước đầu, đột nhiên tròn vành rõ chữ nói với Thẩm Nguyệt một câu: “Nương, hắn rơi xuống nước rồi”.
Gần đây Bắp Chân học nói rất nhanh, mỗi ngày đều nghe được tiếng Thẩm Nguyệt trò chuyện với cậu bé, cậu bé phải phản ứng lại, có lúc không nói được nàng sẽ dạy bé nói, đến hiện tại diễn đạt ý đơn giản không phải là vấn đề quá lớn.
Thẩm Nguyệt thản nhiên lật một trang sách, nàng nheo mắt nhìn về phía bờ đối diện, thấy kẻ kia đang vùng vẫy trong nước, nhàn nhã đáp: “À, nương thấy rồi, hình như là tên chăn nuôi đó, có vay ắt có trả”.