Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1122


trước sau

Chương 1122

Nàng cũng không nổi cáu, chỉ thoáng nhìn Tô Vũ, lại bất chợt nói ra: “Lại nói, đại học sĩ còn là lão sư của Tĩnh Nguyệt lúc trẻ đấy, Bắp Chân con gọi hắn một tiếng ‘Tô lão sư gia’ cũng không quá đáng”.

Tô Vũ: “…”

Thẩm Nguyệt dắt Bắp Chân đến trước mặt Tô Vũ nói: “Mau, gọi ‘Tô lão sư gia’, nói lời tạm biệt xong rồi về”.

Thấy Thẩm Nguyệt nghiêm túc, Bắp Chân cũng nghiêm túc nói một câu: “Tô lão sư gia, bọn ta đi đây”.

Trông thấy Tô Vũ giơ tay day day thái dương, Thẩm Nguyệt mới hơi hài lòng, ánh mắt không tự chủ mà ấm áp hơn.

Thẩm Nguyệt bế Bắp Chân quay người, nói: “Trời lạnh rồi, Tô lão sư cũng về sớm thôi. Tĩnh Nguyệt tạm biệt về trước”.

“Ừm”.

Mặc dù không thể nói được nhiều nhưng có thể gặp một lần, trò chuyện đôi câu, vậy là tốt rồi. Còn chưa đến lúc trút hết những cảm xúc nghiêng trời lệch đất sắp nuốt chửng nàng kia ra.

Nàng không thể nói nhiều, cũng không thể hỏi nhiều. Lúc này quay người rời đi là cách làm tỉnh táo nhất.

Một tay Thẩm Nguyệt bế Bắp Chân, một tay cầm ô, tuy hơi cố sức, nhưng vẫn có thể kiên trì đến Thái Hòa Cung.

Chỉ là không ngờ vừa đi đến cửa chính của viện Thái Học, Tô Vũ ở đằng sau lại nói: “Bắp Chân, xuống tự đi đi”.

Giọng nói của hắn dịu dàng êm tai, một câu nói đơn giản lại có thể đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng Thẩm Nguyệt.

Lòng nàng vẫn rung động, bước chân cũng khựng lại.

Hắn sợ nàng mệt mỏi? Không quan tâm Bắp Chân cũng phải quan tâm nàng?

Bắp Chân cực kỳ nghe lời Tô Vũ, lập tức giãy giụa muốn xuống tự đi. Một tay Thẩm Nguyệt không giữ được cậu bé, đành phải thả con trai xuống.

Bắp

Chân chủ động nắm lấy tay Thẩm Nguyệt, lưu luyến không rời mà quay đầu nhìn Tô Vũ một cái.

Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng không nhịn được, khi nhấc chân bước ra khỏi viện Thái Học, nàng đã quay đầu nhìn hắn một cái.

Tô Vũ vẫn ngồi dưới mái hiên, khi tuyết lớn, từng bông tuyết rơi xuống góc áo mềm mại, cũng có mấy bông sượt qua đôi mày nhàn nhạt, rơi xuống mái tóc đen của hắn.

Hắn khẽ nheo đôi mắt, nở nụ cười với Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt lạnh đến mức mặt mũi đỏ ửng, đột nhiên thấy xót xa. Nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng bảo: “Trời lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo”.

“Được”, Tô Vũ đáp lời.

Nàng dắt Bắp Chân rời khỏi viện Thái Học. Khi về đến cung Thái Hòa, gương mặt nhỏ nhắn của Bắp Chân đông cứng như miếng ngọc mỡ dê, vừa trắng vừa mịn.

Thẩm Nguyệt cởi áo choàng, rũ bớt vụn tuyết trên bề mặt, giao cho Thôi thị vắt lên tấm bình phong, còn nàng kéo Bắp Chân ngồi xuống giường, hơ lửa giữ ấm.

Thẩm Nguyệt nói với Thôi thị: “Nhị nương đi báo cho Ngọc Nghiên và Tiểu Hà, từ ngày mai, Bắp Chân sẽ không tới viện Thái Học nữa, hai người họ cũng không được giúp sức hay dung túng. Sau này cũng bớt ra ngoài cung Thái Hòa đi”.

Thôi thị hiểu rõ nên đáp: “Nô tì sẽ đi nói cùng họ ngay”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện