Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

139: Một Cánh Tay


trước sau


Thẩm Nguyệt nói: “Hận? Muốn hận một người thì trước tiên phải ghi nhớ người đó, ngươi có tư cách gì làm ta hận?”
“Tần Như Lương, chuyện mà Thẩm Nguyệt ta hối hận nhất không phải là ban đầu không rõ trái phải là đã quyết định gả cho ngươi, mà là ta lại nghĩ ngươi có thể là một người tốt”.

Nỗi đau cứ thế lan ra khắp trái tim theo từng câu từng chữ của nàng.

Tần Như Lương thấp giọng nói: “Chắc cô thất vọng lắm”.

Thẩm Nguyệt khẽ cười nói: “Có một chút, bởi vì khi ta nghĩ ngươi có thể là người tốt, ta còn ôm một chút hy vọng.

Ta nghĩ sự bất công và lạnh lùng mà ngươi dành cho ta trước đó chỉ là vì ngươi yêu người khác.

Dù có yêu người khác thì ngươi cũng không nên không phân rõ đúng sai mà đã nghiêng về phía tình yêu của ngươi trước mặt các quan văn võ trong triều chứ.

Hay là ngươi nghĩ ta sẵn lòng cứu ngươi chỉ là vì Triệu mụ vất vả cầu xin?
Và vì ngươi thà bị trừng phạt cũng không vu cáo hãm hại ta, vì bảo vệ người phụ nữ ngươi yêu mà quỳ xuống cầu xin giúp đỡ, ngươi ngay thẳng, đường đường chính chính chịu phạt dưới cổng Hàn Vũ, lúc đó ta nghĩ Tần Như Lương ngươi là một người đàn ông”.

Tần Như Lương hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn nàng, hơi run rẩy.

Nàng nói: “Nhưng chính sự mong đợi ngu ngốc này suýt nữa khiến ta vạn kiếp bất phục”.

Vừa nói tay nàng vừa xoáy mạnh con dao vào da thịt Tần Như Lương, máu nhỏ xuống ướt đẫm cánh tay hắn, chảy dọc theo ngón tay trong áo rồi nhỏ xuống đất.


Tần Như Lương cảm thấy cả cánh tay mình như mất cảm giác.

Giữa hai hàng mày Thẩm Nguyệt lộ ra sự bạo ngược: “Ta vốn nghĩ dù trước đây không vui vẻ gì thì giữa ta và ngươi vẫn có thể hòa thuận, bây giờ xem ra là không thể nữa.

Ngươi chưa từng tin ta dù chỉ một lần, đừng hòng ta tin ngươi dù chỉ một chút.

Ngươi chưa từng thương xót mẹ góa con côi chúng ta thì cũng đừng hòng ta thương hại ngươi và người phụ nữ của ngươi.

Tần Như Lương, con đường sau này, chúng ta cứ chờ mà xem”.

Nói rồi Thẩm Nguyệt bỗng rút dao găm ra, tiện tay quẹt xuống dưới.

Tiếng vải xé nát vang lên, nàng rạch rách áo Tần Như Lương.

Lúc đó Tần Như Lương cảm thấy có lẽ những ngày tháng sau này nàng không thể ôm bất kỳ hy vọng gì với mình nữa.

Cảm giác khổ sở khó nói nên lời bỗng ập đến, hắn ta không biết là tại sao.

Nhưng hắn ta biết mình đã làm sai điều gì.

Tiếng khóc của Liễu Mi Vũ vang vọng bên tai, nàng ta chửi bới Thẩm Nguyệt, thậm chí muốn lao đến cấu xé Thẩm Nguyệt nhưng cuối cùng vẫn sợ con dao trong tay nàng.

Với sự quyết liệt của Thẩm Nguyệt, nếu Liễu Mi Vũ dám đến gần thì nàng chắc chắn sẽ không hề nương tay.

Tần Như Lương không trách nàng, hắn ta bỗng nhớ đến cảnh tượng nàng gào khóc vô cùng đau xót trong cơn mưa bão ngày đó, rất lâu về sau cũng sẽ không quên được.

Là hắn ta nợ nàng!
Thế nhưng ngay sau đó, cổ tay Thẩm Nguyệt nhanh như chớp xoay chuyển, sau khi rạch áo của Tần Như Lương, con dao khẽ khàng xoẹt qua cổ tay hắn ta.

Lưỡi dao cực kỳ sắc bén, động tác tay của nàng cực nhanh, cánh tay Tần Như Lương đau đến mất cảm giác cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh lẽo.

Tần Như Lương nhíu mày, hắn ta thấy cánh tay mình co giật đến mức vô lực.

Hắn ta cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện trên cổ tay có một vết thương, máu chảy dọc xuống, sắc mặt hắn ta thay đổi.

Máu nóng hổi bắn lên mặt Thẩm Nguyệt, mắt nàng bị màu máu nhuộm đỏ, nàng không cảm xúc nói: “Ngươi nghĩ ta chỉ cắt áo dứt nghĩa với ngươi thôi sao, đúng là ngây thơ”.

Nàng vừa chuẩn xác vừa dứt khoát cắt vào gân mạch của Tần Như Lương.


Nàng nói: “Lấy tử hà xa của ta đổi lấy một tay của ngươi cũng đáng.

Một trả một, ngươi yên tâm, hôm nay ta phế một tay của ngươi, từ nay về sau

ta sẽ không thấy ngươi nợ ta nữa”.

Tần Như Lương tưởng Thẩm Nguyệt chỉ muốn đâm mình một nhát, không ngờ bây giờ lại cắt đứt gân tay.

Hắn ta muốn giơ cánh tay lên nhưng nhận ra ngoài cơn đau thì không có bất kỳ phản ứng nào.

Tần Như Lương nắm lấy cổ tay, dù làm cách nào cũng không thể khiến cả cánh tay ngừng run rẩy.

Hắn ta nghiến răng nói: “Thẩm Nguyệt, cô đúng là độc ác”.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn ta rồi nói: “Độc ác sao? So với ngươi chẳng qua còn kém xa”.

Liễu Mi Vũ điên cuồng đẩy Hương Lăng sang một bên, bất chấp mọi thứ mà lao đến chỗ Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi từng nói chỉ đâm chàng ấy một nhát, tại sao lại phải phế tay của chàng! Tại sao ngươi lại làm thế với chàng! Ta liều mạng với ngươi!”
Nhưng nàng ta chưa đến gần thì đã bị Tần Như Lương ôm chặt lại.

Tần Như Lương nói: “Đừng qua đó, nàng chê ta bị một tay chưa đủ sao?”
Liễu Mi Vũ run rẩy, sau đó ngã vào lòng hắn ta gào khóc.

Thẩm Nguyệt nhìn Liễu Mi Vũ đau khổ bật khóc nói: “Quả thật Tần Như Lương rất yêu ngươi, hắn lấy tính mạng đứa con trong bụng ta làm trò đùa chỉ vì cứu ngươi, ngươi nên cảm thấy vui mới đúng”.

Liễu Mi Vũ ngước đôi mắt đầy nước mắt lên, căm hận nhìn nàng.

“Có cảm thấy đau đớn hơn một nhát dao ta đâm vào người ngươi không?”, Thẩm Nguyệt nói: “Đau là phải, đây mới chỉ là bắt đầu”.


“Ta cũng muốn xem tướng quân Tần bị phế đi một tay, sau này làm tướng quân đứng đầu Đại Sở thế nào đây.

Còn Liễu Mi Vũ ngươi, nếu không có Tần Như Lương bảo vệ thì cũng chỉ là một mạng sống rẻ mạt thôi”.

Nàng xoay người rời đi: “Ngươi muốn đấu thì ta sẽ đấu với ngươi đến cùng.

Mi Vũ, ta đợi ngươi tự đến”.

Ống tay áo của Thẩm Nguyệt dính đầy máu, nàng cầm con dao găm trong tay, kéo Ngọc Nghiên còn đang sững sờ từng bước đi ra khỏi Phù Dung Uyển, không ai dám ngăn lại.

Về đến Trì Xuân Uyển, Thôi thị nhìn thấy áo Thẩm Nguyệt dính đầy máu, đổi sắc nói: “Công chúa bị thương rồi?”
Thẩm Nguyệt cúi đầu làm như không có chuyện gì nhìn góc áo nói: “Không phải máu của ta, nhị nương yên tâm”.

Sau đó Ngọc Nghiên nhếch nhác quỳ xuống đất, nàng ta cảm thấy đau lòng, còn tự tát vào mặt mình.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nói: “Ngọc Ngươi, ngươi đang làm gì thế?”
Cuối cùng Ngọc Nghiên không kiềm chế được bật khóc: “Công chúa, là nô tì vô dụng, đều là lỗi của nô tì… Hôm đó, nếu không phải do nô tì chậm chạp không về thì công chúa sẽ không gặp nguy hiểm… Nô tì muốn trả thù cho công chúa nhưng vẫn nhọc công chúa đến cứu nô tì… Công chúa còn đang ở cữ, nếu để lại mầm tai họa thì nô tì khó thoát khỏi tội”.

Thẩm Nguyệt lau nước mắt trên gương mặt sưng vù lên nói: “Ngọc Nghiên, lá gan ngươi cũng không nhỏ, bây giờ còn dám lén ta cầm dao ra ngoài đâm người khác rồi”.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện