Trước đây hắn ta chỉ một lòng quan tâm đến việc cứu Liễu Mi Vũ mà không để tâm đến những chuyện này, bây giờ nghĩ lại đúng là có một phần vì mình nên mới hại đứa trẻ thành ra như thế.
Đó là con của Thẩm Nguyệt, không phải của hắn ta.
Nếu đó là con của mình… Tần Như Lương không khỏi nghĩ, có lẽ cũng sẽ khơi gợi được chút không cam lòng và mất mát trong hắn ta.
Tần Như Lương cười khổ, tại sao hắn ta lại đến nơi này chứ.
Mặc dù sự vui vẻ hòa thuận bên trong đó rất chói tai, nhưng hắn ta cũng không còn chán ghét như trước nữa, sở dĩ cảm thấy chói tai là vì hắn ta chưa từng có được điều này.
Hắn ta hoàn toàn xa lạ với nơi này.
Triệu thị nhìn thấy Tần Như Lương đầu tiên, nhưng đã có chuyện trước đó một lần nên bà ta không dám tự ý mời hắn ta vào, không còn cố ý lớn giọng nói chuyện với Tần Như Lương để công chúa biết hắn ta đến thăm nàng.
“Tướng quân đến tìm công chúa có việc gì sao?”, Triệu thị nói: “Có cần nô tì vào trong thông báo không?”
Tần Như Lương nói: “Không có việc gì, chỉ đi ngang qua tiện thể đến thăm thôi”.
“Vậy tướng quân có muốn vào trong viện không?”, Triệu thị hỏi.
“Không cần đâu”.
Sau đó, Tần Như Lương xoay người đi, Triệu thị ở phía sau nói với theo: “Nô tì cung tiễn tướng quân”.
Tần Như Lương đi được hai bước rồi dừng lại, trong lòng cảm thấy khá khó chịu, quay đầu thì thấy Triệu thị vẫn đang cung kính đứng ở cửa.
Tần Như Lương không khỏi cau mày: “Trước đây khi ta đến, Triệu mụ đều chủ động mời ta vào, hôm nay sao lại vội đuổi người?”
Triệu thị nói: “Cả phủ này đều là của tướng quân, nô tì nào dám đuổi.
Tướng quân muốn đến, muốn đi đều tùy thuộc vào bản thân tướng quân, nhưng khác với trước, nô tì không dám tự ý quyết định nữa, sợ làm hại đến công chúa và đứa bé”.
“Bà cũng nghĩ ta sẽ hại nàng ta?”
Triệu thị nói: “Trước khi xảy ra chuyện, nô tì không nghĩ thế nên chỉ mong sao tướng quân có thể ở cạnh công chúa.
Nhưng nô tì cứ tự cho là đúng thôi, vài lần suýt hại công chúa và đứa bé”.
Tần Như Lương không có gì để phản biện.
Triệu thị lại nói: “Nếu tướng quân chỉ yêu nhị phu nhân, nô tì cũng không ôm hy vọng quá nhiều vào việc tướng quân có thể hàn gắn với công chúa nữa, chỉ cầu xin tướng quân sau này đừng làm chuyện gì hại đến đứa bé, đứa nhỏ vô tội lắm”.
Tần Như Lương híp mắt nhìn về phía đằng xa hỏi: “Triệu mụ nghĩ ta vẫn có thể hàn gắn với nàng ta sao?”
“Lúc trước công chúa đã mở cửa lòng với tướng quân, nô tì nghĩ chỉ cần tướng quân chủ động đến gần, đẩy cánh cửa ra là có thể gần gũi với công chúa, nhưng bây giờ tướng quân đã tự tay khóa chặt cánh cửa ấy mất rồi”.
Tần Như Lương chưa từng nghĩ mình có hy vọng hàn gắn lại với Thẩm Nguyệt.
Nhưng vừa nãy, hắn ta chợt nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Thẩm Nguyệt đối với mình, là tự tay hắn ta làm nên.
Bầu không khí vui vẻ trong Trì Xuân Uyển không liên quan gì đến hắn ta.
Theo bước chân ngày càng xa của Tần Như Lương, tiếng nói chuyện nơi đó cũng dần xa vời.
Sau khi trong cung biết Thẩm Nguyệt sinh con thì đã phái hai thái y đến, một người chăm sóc sức khỏe cho Thẩm Nguyệt, một người khác kiểm tra xem tình hình của Bắp Chân.
Hoàng đế biết được vì Thẩm Nguyệt sinh non nên dẫn đến Bắp Chân không khóc được bèn quở trách Tần Như Lương một trận.
Đứa bé này không chỉ là con của công chúa tiền triều mà còn là con của tướng quân, cũng là một củ khoai nóng phỏng tay.
Nhưng nếu đã chào đời thì hoàng đế không thể không chấp nhận.
Chỉ cần có thể khống chế được đứa bé này thì có thể khống chế được Thẩm Nguyệt và đại tướng quân.
Vừa lúc hoàng đế có thể lợi dụng nguyên nhân đứa bé không khóc được để đưa Bắp Chân vào cung nuôi dưỡng.
Tần Như Lương mím môi, cung kính nói: “Hoàng thượng, đứa bé còn quá nhỏ, không thể rời khỏi công chúa, công chúa lại vừa sinh, lúc này e là không tiện…”
Hoàng đế híp