Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

150: Bày Cách Tán Tỉnh


trước sau


Cũng có nhiều người thả đèn trời, ánh nến lung linh tỏa ra ánh sáng mờ ảo khiến cho đèn trời bay lên trông đẹp không sao tả xiết.

Người múa rồng vẫn còn một ít nguyên liệu trong tay, hắn ta ném nhiên liệu trên mặt sông khiến cho một ngọn lửa bùng lên và vô số tia lửa lấp lánh rơi xuống, kéo theo đó là những tràng pháo tay không ngớt.

Có lẽ là do tầm nhìn rộng mở cho nên tâm tình cũng rộng mở, Thẩm Nguyệt đứng bên bờ sông khẽ nở nụ cười nói: "Đêm nay thật sự rất đẹp".

Tô Vũ đi bên cạnh nàng lên tiếng: "Cô có muốn thả đèn không?"
Thẩm Nguyệt không thích thú lắm, cảm thấy đó là chuyện mà mấy nữ nhân ngây thơ đều thích làm.

Thanh âm của hắn như làn gió mát thoảng qua, nói: "Có thể ước nguyện khi thả đèn".

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liếc mắt nhìn nàng rồi cười nhẹ nói: "Nói không chừng điều ước còn có thể thành hiện thực".

Rõ ràng chuyện đó nghe rất nực cười nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Thẩm Nguyệt tin hắn.

Tô Vũ đi mua một vài chiếc đèn trời rồi nói Thẩm Nguyệt mượn bút của ông già dưới tán cây viết điều ước của nàng lên giấy làm đèn trời.

Hai người đứng trên bờ sông thắp đèn trời, nhìn thấy phần giấy của đèn trời đang được không khí lấp đầy từng chút một, họ dùng tay giữ đế đèn, chờ cho không khí tràn vào đủ.

Thẩm Nguyệt nhìn xuyên qua đèn trời thấy Tô Vũ ở phía đối diện, ánh đèn lung linh phản chiếu trong mắt hắn, ánh đèn cũng khiến cho mặt nạ của hắn sáng lên ánh vàng rực rỡ.


Hắn quan sát chiếc đèn trời trong tay, đôi tay mảnh khảnh hạ xuống một nửa, sau đó mới nói: "Được rồi, có thể buông tay rồi".

Thẩm Nguyệt cũng bất giác buông tay ra, cùng Tô Vũ thả đèn trời bay lên.

Đèn trời từ từ bay lên, cuối cùng hòa vào rất nhiều đèn trời đã được thả lên cao.

Thẩm Nguyệt từ xa nhìn ngọn đèn, trong lòng thầm nghĩ, nếu điều ước mà nàng viết có thể thực sự thành hiện thực thì quả là tuyệt vời.

Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ có nguyện vọng nào mãnh liệt như lúc này, nàng muốn Bắp Chân có thể trở lại bên cạnh nàng.

Vì vậy Thẩm Nguyệt đã viết mấy chữ lên đèn trời: hy vọng con trai sẽ trở về.

Ngoài việc thả đèn bên bờ sông thì còn có rất nhiều trò vui khác ngoài phố.

Trong đó phổ biến nhất là thi từ cùng đoán đố, có rất nhiều tài tử giai nhân xuất hiện ở những tụ điểm đó.

Thẩm Nguyệt phát hiện rằng tất cả nam thanh nữ tú bên bờ sông đều đeo mặt nạ trên mặt.

Như vậy cũng tốt, cho dù có chút thần bí nhưng sẽ không gây ra sự đường đột cho đối phương, mọi người cũng sẽ không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Nếu như có đôi nam nữ nào vừa lòng nhau thì có thể tháo mặt nạ xuống, nói không chừng còn có thể tạo ra một đoạn lương duyên tươi đẹp.

Thẩm Nguyệt cười nói: "Tô Vũ, đêm nay nhất định có nhiều mỹ nữ, có chắc là không muốn bắt chuyện không?"
Tô Vũ đáp: "Ta không biết cách, hay là cô dạy ta đi".

Thẩm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn nói: "Ngươi độc thân cho đến bây giờ là đáng lắm".

Nàng xắn tay áo, ngoắc ngoắc tay với Tô Vũ nói: "Niệm tình ta và ngươi cũng có chút giao hảo, ngươi đưa lỗ tai lại đây".

Tô Vũ hơi cúi người, sốt sắng tiến lại gần nàng.

Bóng của hai người đổ dài trên phố dưới những ánh đèn rực rỡ, Thẩm Nguyệt hơi nhón gót ghé sát vào tai hắn.

Cảnh tượng giống như hai người bọn họ đang thì thầm nói những lời thân mật, vừa tự nhiên vừa xứng đôi.

Hai người đang đứng gần một tụ điểm đối thi từ, Thẩm Nguyệt chỉ vào một nữ nhân đeo mặt nạ, y phục và khí chất của nữ nhân đó đều toát ra sự gia giáo, Thẩm Nguyệt vừa chỉ vào nàng ta vừa dạy cho Tô Vũ biết cách tán tỉnh.

"Ngươi có thấy nàng ta không, ngực khủng eo thon, dáng người thướt tha, phong thái khiêm nhường, chắc chắn là con nhà gia giáo.


Tin ta đi, mắt nhìn người của ta

rất tốt, để ta dạy ngươi cách đi tán tỉnh người ta".

Tô Vũ liếc mắt nhìn sau đó tỏ ra thành khẩn nói: "Được, mau dạy ta đi".

"Lát nữa ngươi cứ bước qua đó rồi đứng ở phía sau lưng nàng ta, làm bộ như vô ý giẫm vào váy của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ bị ngã ra phía sau.

Lúc đó ngươi ở phía sau cứ vươn tay ra ôm lấy nàng ta, nàng ta tránh được chuyện té ngã xấu hổ thì nhất định sẽ cảm thấy rất cảm kích ngươi".

Tô Vũ trầm ngâm gật đầu: "Cô có chắc là nàng ta sẽ thẹn không quá hóa giận không?"
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Ta thấy cho dù ngươi có đang đeo mặt nạ thì khí chất của ngươi cũng có thể ăn đứt tất cả nam nhân có mặt ở đây, nếu như ngươi mà tháo mặt nạ xuống thì nữ nhân kia cho dù có thẹn quá hóa giận cũng sẽ đổi thành thẹn thùng xấu hổ.

Ngươi nghĩ thử xem, giai nhân được quân tử cứu thì làm sao có thể thẹn quá hóa giận được?"
Tô Vũ dường như đa hiểu rõ, hắn nói: "Nghe cô nói như vậy cũng rất có đạo lý.

A Nguyệt, cô thấy ta thật sự tốt như cô nói sao, ta không tự tin lắm".

Thẩm Nguyệt vỗ vai động viên hắn: "Đừng tự ti như vậy, ngươi còn tốt hơn những gì mà ta vừa nói nữa".

Hai mắt Tô Vũ nheo lại, trong mắt còn lộ ra chút đắc ý sảng khoái.

Thẩm Nguyệt đẩy hắn đi rồi lại nói: "Đi đi, ta sẽ đợi ngươi ở đây.

Nói không chừng đêm nay ngươi còn có thể thoát kiếp cô đơn".

Tô Vũ không vội đi, hắn quay sang nhìn Thẩm Nguyệt rồi chậm rãi nói: "Không được, nếu như cô đứng ở đây nhìn thấy thì ta sẽ rất xấu hổ".

Thẩm Nguyệt nói: "Ta hứa sẽ không cười nhạo ngươi".


Tô Vũ nắm vai Thẩm Nguyệt rồi xoay người nàng lại, sau đó chỉ vào một cây liễu đằng xa nói: "Cô đi qua bên đó đợi ta đi".

“Ta không đi”, Thẩm Nguyệt còn đang có suy tính xấu xa, nếu như nàng đi qua đó thì làm sao nàng có thể trêu đùa Tô Vũ nữa?
Nàng giúp cho Tô Vũ tán tỉnh một nữ nhân khác, chuyện này chẳng phải vô cùng thú vị hay sao? Sao nàng có thể bỏ qua cảnh tượng thú vị đó chứ!
Tô Vũ nói: "Chẳng lẽ cô không muốn ta thuận lợi bắt chuyện với nàng ta hơn hay sao? Chẳng lẽ thật ra là cô không muốn ta bắt chuyện với người khác?"
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng nói: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó".

Tô Vũ chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Nếu như cô không rời đi thì ta sẽ nghĩ rằng cô thích ta, không muốn ta tán tỉnh người khác".

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, thầm nghĩ nếu như cứ tiếp tục dây dưa ở đây thì chỉ sợ rằng nữ nhân kia sẽ rời đi.

Bước qua đợi ở gốc cây liễu đằng kia nàng cũng không phải là hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có điều không thể nhìn thấy rõ ràng mà thôi.

Sau đó Thẩm Nguyệt nói: "Haiz, thôi bỏ đi, để tránh khiến cho ngươi hiểu lầm thì ta qua bên gốc cây liễu đó đợi ngươi cũng chẳng sao".

Tô Vũ nhìn nàng nở nụ cười vô tội.

Thẩm Nguyệt xoay người lại, bước về phía gốc cây liễu đằng kia.

Không ngờ mới đi được một hai bước thì Thẩm Nguyệt lại bỗng nhiên cảm thấy chân váy của mình bị ghì lại..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện