Thẩm Nguyệt tức giận nói: "Ngươi không sợ bị phát hiện đi cùng với ta hay sao, ngươi điên rồi sao, ngay giữa ban ngày ban mặt mà muốn cùng ta đi dạo? Ngươi hoàn toàn không sợ bị người ta phát hiện ra sao?"
Đây chính là sự lo lắng của Thẩm Nguyệt.
Nếu như Tô Vũ không phải là quan viên trong triều mà chỉ là một thương nhân giống như Liên Thanh Châu thì nàng cũng sẽ không cảm thấy cố kỵ.
Nhưng Tô Vũ thì không.
Những lời mà hắn nói đêm đó nàng đều nhớ rõ.
Mặc dù không biết vì lý do gì, tuy hắn chỉ là một đại học sĩ nhưng từ trong lời nói của hắn nàng có thể mơ hồ hiểu được hoàng đế đang đề phòng nàng cũng như đang đề phòng hắn.
"Ta sợ chứ, nhưng nhớ mà không được gặp thì chẳng khác nào cách biệt xuân thu".
Trong lòng Thẩm Nguyệt khẽ dao động, lông mày hơi nhíu lại: "Mẹ kiếp, ngươi đang tán tỉnh ta?"
"Tán tỉnh?", Tô Vũ nheo mắt nói: "Vậy cô có xiêu lòng không?"
“Không!”, Thẩm Nguyệt dứt khoát nói: “Được rồi, bây giờ ngay cả xe của kẻ bắt cóc ta cũng ngồi lên rồi, ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Người sống ở đó bây giờ đang ở đâu?"
Tô Vũ hỏi: "Cô muốn tìm người nào?"
Thẩm Nguyệt nói: "Chính là đại phu đã chữa trị cho Liễu Mi Vũ trong phủ tướng quân".
"Đại phu đó là ai chứ?"
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi rồi nói: "Tô Vũ, đừng nói với ta là ngươi không biết gì".
Tô Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý nói: "Có lẽ là ta biết cô đang tìm người nào".
"Không phải ngươi đã nói, chỉ cần ta đi theo ngươi thì ngươi sẽ nói cho ta biết kẻ đó đang ở đâu hay sao?"
"Đúng, nhưng ta chỉ có thể nói cho cô biết rằng ta cũng không biết kẻ đó đã đi đâu".
Thẩm Nguyệt lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi lãnh đạm nói: "Tô Vũ, ngươi bớt nói nhảm đi, nếu như ngươi không biết thì sao lại đột ngột xuất hiện bên ngoài nhà của kẻ đó? Kỳ thật ngươi đã sớm đợi ở đó rồi có đúng không?"
"Không phải ta đã nói rồi sao, ta chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi".
Thẩm Nguyệt bất thình lình dí sát vào mặt hắn rồi nhỏ giọng hỏi: "Ta đã nhìn thấy vết máu trong căn phòng đó, ngươi đã giết chết đại phu đó rồi à?"
Tô Vũ nghiêm trang nói: "Có trời đất làm chứng, ta không bao giờ giết người bừa bãi".
Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: "Tô Vũ, ta đã tận mắt chứng kiến ngươi giết người không chớp mắt".
Tô Vũ ngả người ra sau, thở dài nói: "Haiz, bị người khác nắm nhược điểm ở trong tay thì không tốt".
"Có phải là ngươi đã giết đại phu đó rồi hay không?"
"Ta thật sự không biết gì cả.
Có lẽ đại phu đó đã bị kẻ thù của mình đuổi giết chứ sao ta có thể là một kẻ hung ác như vậy được?"
Thẩm Nguyệt vừa định nói thêm thì chiếc xe ngựa lại đột nhiên xóc nảy.
Nàng hoàn toàn bất ngờ, ngay lập tức ngồi không vững mà ngã về phía Tô Vũ.
Tô Vũ ân cần đỡ nàng vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng: "Cô xem cô kìa, cô bảo ta nói nhưng khi ta nói thì cô lại không tin, thế thì còn hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Thẩm Nguyệt hoàn toàn bị chọc giận, nàng đẩy Tô Vũ ra rồi nói: "Dừng xe! Ta phải xuống xe! Sao ta có thể đi dạo với một kẻ không ra gì, hết lần này đến lần khác lừa người được!"
Nhưng xe ngựa đã chạy ra khỏi cổng thành rồi, hiện tại đang chậm rãi chạy đến vùng ngoại ô.
Người đánh xe không nghe lời Thẩm Nguyệt nói mà chỉ tiếp tục cẩn thận đánh xe.
Thẩm Nguyệt mở cửa sổ muốn nhảy ra ngoài.
Tô Vũ nói: "Làm như vậy rất nguy hiểm.
Cửa sổ này rất nhỏ, lỡ như bị kẹt lại thì phải làm sao đây?"
"! "
Đôi mắt của Tô Vũ dường như đang rơi vào ngực Thẩm Nguyệt, sau đó hắn lại nói: "Dù gì thì nó