166: Ngực Ta Đau
Thẩm Nguyệt phất áo đứng dậy, vươn vai mới nhận ra bàn tay trước đó còn hơi đau nhức, giờ đã không còn đau nữa, hơn nữa mấy vết bầm cũng biến mất.
Tâm trạng Thẩm Nguyệt khá vui vẻ, giơ tay ra với Tô Vũ: “Đứng lên đi, chúng ta về rừng cây phong đánh!”
Tô Vũ nói: “Được”.
Hắn kéo tay Thẩm Nguyệt đứng lên, chưa kịp đứng vững thì bỗng ngã nhào về phía nàng.
Thẩm Nguyệt vội vàng ôm lấy hắn khi chưa kịp đề phòng, thân thể lảo đảo về sau vài bước, tựa vào thân cây.
Tô Vũ vùi đầu vào hõm vai nàng, vừa vặn ôm lấy nàng.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng thì hơi thở Tô Vũ phả vào cổ nàng: “Đừng cử động, chân ta tê”.
“Tê cái khỉ ấy, tránh ra”.
“Tê thật mà, cho cô gối đầu cả một canh giờ, ta không động đậy gì!”
Mặc dù Tô Vũ viện cớ khá hợp lý nhưng sao nàng cứ cảm thấy nghẹn nghẹn.
Không lâu sau, Tô Vũ đứng thẳng, buông Thẩm Nguyệt ra, thấy nàng như muốn đánh người thì không khỏi bật cười.
Nếu hắn còn dám ôm thêm một chốc nữa, có lẽ nàng sẽ nổi bão mất.
Tô Vũ nói: “Bây giờ ta thấy đỡ hơn rồi, chúng ta về rừng phong thôi”.
Suốt chặng đường, Thẩm Nguyệt luôn xoay cổ tay, định lát nữa lấy lại cả vốn lẫn lời.
Về đến rừng cây phong, chưa kịp nói câu nào, Thẩm Nguyệt đã nhanh chóng tấn công Tô Vũ từ phía sau.
Tô Vũ lách người né sang một bên: “Gấp vậy sao? Hay là ta nhường cô vài chiêu nhé?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta biết võ công của ngươi rất cao cường, ta cũng muốn thử xem võ công của ta đến mức nào”.
Nói rồi nàng dùng hết sức với Tô Vũ.
Thế nhưng Tô Vũ chưa từng chủ động ra tay, chỉ lùi lại phòng thủ.
Lá đỏ xào xạc, tay áo hắn tung bay theo gió, khí chất toàn thân trầm ổn, không hề suy sút mảy may.
Thẩm Nguyệt nhanh chóng nhận ra là Tô Vũ quá quen với cách tấn công của mình, ngay cả việc đòn tiếp theo nàng sẽ đánh vào chỗ nào, hắn cũng có thể đoán được, còn có thể phòng thủ trước một bước.
Thẩm Nguyệt không thể chạm vào người hắn, cũng không thể chiếm chút lợi thế nào.
Ngược lại, nếu Tô Vũ chủ động tấn công, vì đã quen với cách đánh của nàng, hắn chắc chắn có thể khiến nàng bại trận trong thời gian rất ngắn.
Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Sao ngươi lại biết lúc nào ta sẽ ra đòn tấn công?”
“Cô cứ đánh theo quy tắc thế này thì không đánh được ta đâu, đến khi ta ra tay, cô sẽ bị ta đánh đấy”, Tô Vũ nói.
Thẩm Nguyệt bực mình nói: “Vậy ta phải làm sao mới có thể đánh được ngươi?”
“Cô thử đảo các chiêu thức xem sao!”
Nhưng chiêu số cụ thể thế nào thì Thẩm Nguyệt không biết, cho đến nay, các chiêu thức mà nàng dùng đều đánh theo thói quen hình thành một cách vô thức của cơ thể.
Bây giờ bảo nàng đảo động tác, nàng hoàn toàn không biết làm sao.
Tô Vũ nói: “Thôi vậy, để ta hướng dẫn”.
Nói rồi, hắn từ bị động, biến thành chủ động, tấn công Thẩm Nguyệt.
Mỗi lần đánh về phía Thẩm Nguyệt, hắn đều sẽ nói vị trí và phương hướng trước để nàng có thể ứng đối hợp lý.
Ban đầu Thẩm Nguyệt khá mất sức và phải chật vật khi đối phó, nhưng khả năng thích nghi của nàng rất tốt, không lâu sau đã có thể bình tĩnh và dần dần, không cần Tô Vũ nhắc, nàng cũng có thể nhạy bén phát hiện được giây tiếp theo Tô Vũ tấn công ở đâu.
Chiêu pháp của Tô Vũ nhìn như là mất trật tự, thật ra lại có quy tắc của riêng mình.
Thẩm Nguyệt dĩ nhiên sẽ vì phòng thủ cho bản thân mà bị loạn theo chiêu pháp của hắn, nhưng ngược lại nó lại giúp nàng có thể nhìn ra sự linh hoạt.
Thẩm Nguyệt cảm thấy khá mới mẻ và ngạc nhiên, sức bộc phát của cơ thể cực mạnh, nàng càng đánh càng hăng không khác gì lúc sáng.
Có lẽ là vì nàng muốn đụng vào người Tô Vũ, cũng quá muốn đánh cho hắn hai cú.
Càng là như thế, Tô Vũ lại càng không để nàng được như ý, hắn như có như không nhếch môi, động tác trên tay càng lúc càng nhanh khiến tiết tấu của Thẩm Nguyệt bị chậm lại.
Thẩm Nguyệt thử phản công nhưng bị Tô Vũ đỡ được một cách dễ dàng.
Thẩm Nguyệt nhận ra chênh lệch giữa nàng và Tô Vũ cách lớn đến mức nào, quả thật như cách xa cả một con phố.
Nàng cố gắng cỡ nào cũng không thể đánh trúng Tô Vũ, mà còn bị hắn đánh đến mức biểu cảm hoàn toàn thay đổi, chẳng qua Tô Vũ đã đánh khá nhẹ, không ra tay nặng với nàng mà thôi.
Nghĩ đến đây Thẩm Nguyệt lại hơi chán nản.
Nàng không chú ý phía sau, chỉ lo lui, bất giác lùi đến mép một sườn dốc.
Tô Vũ vừa định lên tiếng nhắc nhở nhưng nào ngờ nàng lại lùi tiếp về sau, chân đạp vào khoảng không.
Thẩm Nguyệt sửng sốt, sau đó nhận ra cơ thể mình đã mất đà ngã ra sau.
Khi ấy Tô Vũ vươn tay ra, túm lấy tay nàng.
Kịp lúc nắm được tay Tô Vũ, thế là nàng kéo luôn hắn xuống.
Cái này thường được gọi là có chết cũng phải kéo theo đệm lưng.
Tô Vũ sững sờ, cơ thể hạ thấp, siết chặt vòng tay ôm Thẩm Nguyệt vào lòng, đồng thời, hắn và Thẩm Nguyệt cùng lăn xuống dưới.
Con dốc này rất dài, cả đoạn đường đều là lá khô
Thẩm Nguyệt cảm thấy váng đầu hoa mắt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Đầu nàng được Tô Vũ ép chặt vào trong ngực, sự tươi mát và yên tĩnh của núi rừng không thể sánh bằng mùi trầm hương thoang thoảng trong lòng hắn.
Sau đó, cuối cùng trời đất cũng dừng quay cuồng.
Trên người cả hai đều dính lá khô, trông cực kỳ nhếch nhác.
Hai người đã lắc xuống cuối con dốc.
Tô Vũ ở dưới, Thẩm Nguyệt nằm trên người hắn.
Tô Vũ thở phào, Thẩm Nguyệt nằm trên thân hắn một lúc lâu mà không có động tĩnh gì, hắn giơ tay lên lấy lá cây trên đầu nàng xuống, chẳng biết dây buộc tóc đã rơi ở đâu, mái tóc mượt mà như nước xõa ra.
Hắn nằm đó, ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh qua tán lá cây, bỗng cảm thấy trống trải nhưng lại đẹp vô cùng.
Mỗi một phiến lá trong rừng, từng phút vắng lặng trong rừng và cả người phụ nữ đang nằm trên người hắn đều khiến lòng mình xao động.
Tô Vũ nói: “Cũng may ta không phải kẻ thù của cô, nếu là kẻ thù thì chắc sẽ không lăn xuống đây cùng cô đâu”.
Thẩm Nguyệt ở trong lòng hắn hừ một tiếng.
Tô Vũ nhướng mày nói: “Cô thế nào rồi?’
“Đau…”
Tô Vũ nhíu mày: “Đau ở đâu?”
Thẩm Nguyệt chống lên đầu vai đối phương, khó nhọc ngồi dậy: “Mẹ nó, đập vào ngực ta đó, ngực ta đau…”
Vốn dĩ dạo gần đây nàng đã rất khó chịu vì ngực trướng, nhưng lần này lại đau như bị dập vậy..
167: A Nguyệt, Cô Ướt Rồi
Thẩm Nguyệt cưỡi trên người hắn, nàng đã không quan tâm đến hoàn cảnh nữa, giơ tay xoa xoa bộ ngực của mình, quả thực đau điếng cả người.
Ấy thế mà Tô Vũ yên phận nằm dưới nàng, tìm cơ hội thích hợp để khuyên răn: “Cô vừa đè ta vừa làm động tác như vậy, có phải không thỏa đáng lắm không?”
Động tác của Thẩm Nguyệt khựng lại, bấy giờ nàng mới ý thực được mình cưỡi lên người Tô Vũ và xoa ngực trước mặt Tô Vũ quả thực không - hề - ổn - tí nào!
Tô Vũ nheo nheo mắt, ánh mắt dần dần hiện ra vẻ gian xảo.
Tới rồi đây tới rồi đây, tên này lại sắp bắt đầu cười nhạo nàng rồi đây.
Thẩm Nguyệt cố ra vẻ mặt dày, dù sao bây giờ nàng ở trên, nàng có ưu thế hơn, nên mới cắn răng phản đòn: “Nếu không phải vì ngươi ép ta quá mức, liệu ta có rơi xuống không?”
“Đúng vậy, là lỗi của ta”, Tô Vũ nghiêm túc nhận lỗi.
Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Nếu không bị rơi khỏi vách núi dựng đứng này, ta có bị va đập đau đến thế không?”
Tô Vũ nằm trên đống lá khô, mái tóc đen xõa ra, hắn tỏ ra nham hiểm: “Để bù đắp cho lỗi lầm của mình, hay là ta giúp
Thẩm Nguyệt trợn mắt lườm hắn: “Mẹ kiếp, ngươi lại giở trò!”
Tô Vũ khẽ cười một tiếng: “Việc quân cơ không nề dối trá”.
Thẩm Nguyệt vừa định dồn sức vật lại, đột nhiên toàn khựng lại, cứng đờ trên người Tô Vũ, không dám nhúc nhích.
Ngay lập tức, nàng cảm nhận được một thứ ấm nóng và ẩm ướt tràn ra từ ngực mình, uy thế chẳng khác nào núi lửa phun trời.
Thẩm Nguyệt đờ đẫn nhìn Tô Vũ, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Lúc này, Tô Vũ thong dong nói: “A Nguyệt, cô ướt rồi”.
Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn ngực mình, phát hiện trên y phục dần dần thấm ra vết nước, dính chặt vào phần đỉnh của bầu ngực, đang dần dần lan ra xung quanh.
“Ướt cái đầu ngươi!”, Thẩm Nguyệt nhắm mắt, chỉ tiếc hận vì không thể chết ngất cho xong.
Thẩm Nguyệt lập tức bò dậy khỏi người Tô Vũ, quay lưng lại với hắn. Nàng sờ thử vết ướt trên y phục, có mùi thơm nhẹ và độ dính của sữa, cảm thấy tình cảnh này còn lúng túng hơn bị tràn vào ngày “đèn đỏ” nữa!
Nàng bị chảy sữa… đã thế còn ngay trước mặt Tô Vũ!
Tô Vũ nhìn dáng vẻ đứng quay lưng lại với mình mà luống cuống chân tay của nàng bèn đứng dậy, phủi phủi lá khô trên người rồi nói: “Làm mẹ rồi, đây là hiện tượng bình thường thôi, ừm, tuy hơi ngượng một chút, nhưng ta có thể hiểu được”.
Đến lúc nào mà chẳng được, cứ phải vào ngay hôm nay chứ!
Tô Vũ vừa định đến gần, Thẩm Nguyệt lập tức quay đầu chĩa chủy thủ vào mặt hắn: “Ngươi mà còn tiếp tục qua đây, coi chừng ta đánh ngươi”.
“Thế ta không qua đó đâu”.
Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy cảm giác ươn ướt không ngừng trào ra, nàng nhấc chân bỏ đi: “Ngươi đợi ở đây, ta tự xử lý”.
Tô Vũ hỏi: “Dùng nước suối ở trong khe núi rửa sạch hả?”
“Nếu không còn biết làm sao!”
“Không được, nước suối quá lạnh, sẽ bị nhiễm lạnh”.
Tô Vũ bước lên từ phía sau, dù Thẩm Nguyệt thực sự muốn dùng đao đả thương hắn cũng không thể với tới, huống hồ Thẩm Nguyệt đâu muốn đả thương hắn, lại không thể thả lỏng chân tay, sau cùng bị hắn dùng vài động tác đơn giản cướp mất chủy thủ, tra vào vỏ, thản nhiên dắt tay nàng đi, không cho phép nàng từ chối, quay đầu dắt nàng xuống núi.
Tô Vũ nói: “Đừng lo, ta không nhìn đâu”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy thời khắc mất mặt nhất chính là ngày hôm nay rồi.
Ngoại trừ đi theo Tô Vũ, nàng không còn lựa chọn nào khác. May mà suốt quãng đường sau đó Tô Vũ không hề quay đầu lần nào, cũng không trông thấy vẻ lúng túng của nàng.
Tới khi xuống núi, trước ngực Thẩm Nguyệt đã ướt sũng cả một mảng.
Đương lúc hoàng hôn, mặt trời như được khảm vào sơn cốc.
Ánh mặt trời yếu ớt rọi xuống và gió thu thổi qua khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy rét run.
Tô Vũ đứng dưới chân núi, quay lưng lại với Thẩm Nguyệt, cởi áo khoác ngoài, giơ cao tay khoác áo lên người Thẩm Nguyệt.
Một luồng hơi ấm lẫn cùng nhiệt độ cơ thể của hắn ập tới khiến Thẩm Nguyệt sững sờ.
Bấy giờ Tô Vũ mới quay người lại, kéo vạt áo giúp nàng và nói: “Như thế ta chẳng nhìn thấy gì nữa, cô cũng thấy ấm hơn”.
Bàn tay của hắn mò tới dưới vạt áo, nắm chặt bàn tay của Thẩm Nguyệt, dắt nàng đi trên con đường quạnh quẽ vắng vẻ.
Trên đường không có lấy một người qua lại.
Ráng chiều kéo cái bóng của hai người ra rất dài, sau cùng lồng vào nhau trên cánh đồng.
Cơn gió từ trước mặt thổi tới hất tung vạt áo và mái tóc của Tô Vũ, tay áo của hắn lướt qua bàn tay của Thẩm Nguyệt, cảm xúc nhẹ nhàng và mềm mại, giống như cánh bướm bay qua.
Một bàn tay của Thẩm Nguyệt được hắn nắm lấy, bàn tay còn lại giữ áo khoác của hắn, nàng hỏi: “Ngươi có thấy lạnh không?”
Trong cơn gió nhẹ, hắn nheo mắt cười khẽ, âm thanh rung động lòng người: “Trái tim ấm áp mà, không lạnh được đâu”.
Thẩm Nguyệt khẽ ngẩng đầu, phát hiện bóng dáng của hắn dưới ánh chiều ta có cảm giác bình yên và đáng tin cậy.
Trời vào thu rồi, chiếc áo ướt của nàng khiến nàng cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhưng bàn tay được nắm chặt dưới vạt áo ấm áp như mùa xuân.
Nàng thầm nghĩ, trái tim của hắn ấm áp đến mức nào, dần dần khiến nàng cũng không thấy lạnh nữa.
Không có chiếc xe ngựa nào tới đón họ, có vẻ như Tô Vũ cũng không dẫn nàng đi trên con đường dẫn về kinh thành.
Họ ra khỏi quan đạo, đi vào đường nhỏ giữa cánh đồng, ngang qua một đồi đất, phía sau có thôn làng, lúc này khói lam chiều đang từ từ bốc lên từ nơi đó.