Nàng lại cười, nói tiếp: “Nếu ngươi không quan tâm người khác nghĩ gì về ngươi thì ta đương nhiên cũng mặc kệ!”
Liễu Mi Vũ lo lắng, tranh nói: “Công chúa đừng hiểu lầm, đây không phải là ý của tướng quân đâu ạ.
Bình thường tướng quân nhiều việc, căn bản cũng không có thời gian quản lý những chuyện này”.
“Vậy là ai quản lý?”, Thẩm Nguyệt hờ hững nhìn nàng ta: “Ngươi à?”
Sắc mặt Liễu Mi Vũ hơi khựng lại, gượng cười nói: “Chuyện trong phủ tuy là do ta quản lý, nhưng có những lúc nhiều việc quá thì ta không thể chăm sóc hết nổi.
Ta không biết là Trương ma ma lại như vậy, nên ta xin lỗi công chúa trước.
Mong công chúa bớt giận, ta sẽ đích thân phạt bà ta”.
“Ngươi định phạt như thế nào?”
Liễu Mi Vũ há miệng, nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp, bèn nói: “Vậy ta sẽ phạt nửa năm tiền lương của Trương ma ma, phái bà ta đến phòng bếp làm việc nặng”.
Rốt cuộc đây là phạt hay là bảo vệ bà ta vậy?
Thẩm Nguyệt nói: “Vậy những lần trước ta ăn cơm thiu cứ thế bỏ qua à?”
Tần Như Lương không nhịn được nữa, hỏi nàng: “Vậy cô muốn thế nào?”
Chuyện này rõ ràng là Trương thị làm sai, thế mà bà ta cũng dám ăn cướp la làng.
Thẩm Nguyệt không dễ bị lừa như xưa đâu.
Nàng nhìn Trương thị, nói: “Đây là tiện tỳ phái tới để chăm sóc cho ta, phạm sai lầm thì phải do ta xử phạt chứ nhỉ”.
Thẩm Nguyệt thản nhiên đi ra ngoài cửa, hỏi: “Quản gia đâu?”
Chốc lát sau, quản gia xuất hiện ở bên ngoài.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Tiện tỳ bất kính với chủ nhân, mở miệng sỉ nhục đã đành, lại còn ra tay đánh mắng chủ nhân, dĩ hạ phạm thượng, theo gia pháp thì nên xử trí thế nào?”
Quản gia đã nhìn công chúa với con mắt khác, bèn cẩn thận nói: “Theo như gia pháp thì phạt đánh mạnh ba mươi gậy, đuổi ra khỏi phủ tướng quân, vĩnh viễn không nhận vào lần nữa”.
“Được lắm, xử lý theo lời ngươi nói đi”.
Liễu Mi Vũ không ngờ Thẩm Nguyệt đã quyết định xong vận mệnh của Trương thị chỉ trong vài ba câu.
Tư thái vân đạm phong khinh, quyết đoán xử lý của nàng khiến cho Trương thị sững sờ tại chỗ, Liễu Mi Vũ cũng dần dần trắng bệch mặt theo.
Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ: “Xử trí theo gia pháp thì các ngươi chắc sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ? Quản gia, còn không gọi người lôi tiện tỳ này ra đánh đi”.
Có hai gia đinh nhanh chóng đi vào, Trương thị xoay người giãy giụa cầu cứu Liễu Mi Vũ: “Phu nhân cứu với! Phu nhân cứu mạng!”
Thẩm Nguyệt đi ra bàn, ngồi xuống, thản nhiên nói: “Đánh ở ngay ngoài thiện phòng đi, để ta nghe được tiếng khóc của bà ta, như vậy khẩu vị sẽ dễ chịu hơn một chút”.
Bên ngoài phòng nhanh chóng vang lên tiếng đánh của gậy và tiếng khóc như quỷ gào của Trương thị.
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ ngày một trắng.
“Ta vẫn chưa ăn, có ngại không nếu ta ăn cùng các ngươi?”
Mà cũng không chờ cả hai đồng ý, Thẩm Nguyệt đã tự bảo người lấy thêm bát đũa và tự mình ăn.
Liễu Mi Vũ không dám nhìn Thẩm Nguyệt, sợ hãi như đang ngồi cạnh quỷ.
Nàng ta yếu đuối nói với Tần Như Lương: “Tướng quân, chúng ta về phòng ăn được không, ăn ở đây không có chút khẩu vị nào cả”.
Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Là bởi vì nghe thấy tiếng hét ở bên ngoài, hay là vì phải nhìn gương mặt này của ta nên không có khẩu vị?”
Tần Như Lương trừng mắt với nàng một cái, đôi tay thon dài ném đũa đi, nói: “Coi như cô cũng biết bản thân là ai! Nếu đã rõ bản thân có dáng vẻ gì rồi thì đừng có ra ngoài dọa người khác nữa!”
Thẩm Nguyệt sờ mặt mình, nói: “Từ đầu nó đã như thế này rồi ư?”
Nàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nha hoàn Hương Phiến sau lưng Liễu Mi Vũ, Hương Phiến khẽ run rẩy.
Thẩm Nguyệt sâu sắc cười nói: “Không sao đâu, ngày rộng tháng dài mà”.
Tần Như Lương cầm tay Liễu Mi Vũ, cùng nhau đi ra khỏi thiện phòng.
Sau lưng hắn ta vang lên tiếng của Thẩm Nguyệt: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ đến thiện phòng dùng bữa, nếu ngươi cảm thấy gương mặt của ta đây thực sự quá đáng sợ thì cứ về phòng mà ăn với tiểu thiếp của ngươi, có khi còn tăng thêm tình cảm phu thê đấy”.
Lúc Tần Như Lương quay đầu lại nhìn thì nàng đang híp mắt hưởng thụ đồ ăn ngon dưới ánh đèn.
Ánh mắt lười biếng kia như ẩn chứa sự cao quý bẩm sinh, không xen lẫn vào đâu được của nàng.
Nàng nhìn thẳng hắn ta, ánh mắt bình thản không gợn sóng, không còn vẻ quyến luyến như ngày xưa nữa, chỉ giống một đầm nước không rõ độ sâu mà thôi.
Rốt cuộc là khác trước.
Nàng bây giờ không chỉ tỉnh táo lại, mà còn trở nên ác độc hơn!
Tần Như Lương không có quyền hạn chế sự tự do của nàng, cũng không có lý do gì để cắt xén chi tiêu, ăn mặc của nàng.
Nàng muốn ăn ở đâu mà không được!
Lúc quay về viện, Tần Như Lương giận dữ vô cùng.
Liễu Mi Vũ ở bên cạnh khuyên nhủ: “Tướng quân đừng nóng giận, tối nay công chúa đúng là hơi quá đáng…”
Hơi quá đáng? Nhưng vì sao mà hắn ta không nhìn ra được lỗi của nàng chứ? Đó mới là thứ khiến hắn ta bực mình!
Sau khi Trương thị bị đánh ba mươi gậy thì chỉ còn lại nửa cái mạng.
Thẩm Nguyệt chậm rãi dùng cơm tối xong thì đi ra ngoài thiện phòng, đứng bên cạnh Trương thị không còn sức mà rên rỉ một hồi, bình tĩnh nhìn vết máu đầy lưng bà ta.
Đám hạ nhân thấy cảnh tượng như vậy thì đều không dám thở mạnh.
Công chúa đáng sợ và quyết đoán như thế khiến bọn họ sợ hãi vô cùng.
Mọi người chờ Thẩm Nguyệt xử lý, cho là nàng sẽ nhân từ, thấy Trương thị thảm như thế thì tha cho bà ta một mạng.
Kết quả, Thẩm Nguyệt chỉ hời hợt nói: “Ném ra ngoài đi”.
Sau đó Thẩm Nguyệt lại chọn một tỳ nữ hầu hạ mình, tỳ nữ kia họ Triệu, lúc trước phụ trách quét nhà vẩy nước ở trung viện.
Lúc Thẩm Nguyệt về đây lần đầu thì chính là tỳ nữ đó thương hại Thẩm Nguyệt, cho nàng thêm mấy cái chăn.
Triệu thị là người cũ ở đây, cũng có địa vị.
Trước mắt phụng dưỡng bên cạnh Thẩm Nguyệt, chính là tận tâm tận lực chăm sóc, không vì Thẩm Nguyệt thì cũng vì đứa con trong bụng.
Thẩm Nguyệt lần này thay tính đổi nết, nàng xử lý vô cùng gọn gàng.
Có ví dụ là Trương thị, không ai còn dám nói năng linh tinh sau lưng Thẩm Nguyệt nữa.
Triệu thị khá là yêu thích người có chủ kiến như Thẩm Nguyệt, mà nhị phu nhân Liễu Mi Vũ thì giống kiểu dễ tức giận, khó chiều.
Chương 19: Ta nếm được
Thẩm Nguyệt dọn đến Trì Xuân Uyển, mặc dù không hoa lệ nhưng vẫn tốt hơn tiểu viện tàn tạ ban đầu rất nhiều.
Triệu thị thu xếp gọn gàng, làm cho nội viện cũng có dáng vẻ hơn chút.
Đến trưa, Triệu thị đem thêm chút lửa than đến cho phòng Thẩm Nguyệt, phụng dưỡng Thẩm Nguyệt ngủ trưa.
Triệu thị lấy khăn nóng lau mặt, lau tay cho Thẩm Nguyệt, thấy thần sắc nàng mệt mỏi thì nói: “Lát nữa công chúa cứ yên tâm ngủ, bên ngoài đã có nô tỳ trông coi rồi ạ”.
Thẩm Nguyệt gật đầu: “Làm phiền Triệu ma ma”.
“Không phiền đâu ạ, đều là việc nô tỳ nên làm mà.
Đứa bé sẽ ngày một phát triển, công chúa hoài thai mười tháng mới không dễ dàng.
Trước mắt công chúa cứ nhẫn nhịn đã, sau này chờ đứa bé được sinh ra, dù gì cũng là đứa con đầu tiên của tướng quân, công chúa phải dựa vào đứa nhỏ