Chương 197
“Ai mà biết chứ”.
Nghe nói Tần Như Lương lục soát cả nhà Liên Thanh Châu nhưng vẫn không tìm được ai, đến lúc ấy mới chịu thôi.
Liên Thanh Châu nhìn Tô Vũ, lại nhìn Thẩm Nguyệt, cười hỏi: “Công chúa ở đây đã quen chưa?”
Tô Vũ uống trà như không có việc gì.
Thẩm Nguyệt nói: “Người bạn này của ngươi bình thường nói chuyện không gợi đòn thì ta cũng thấy quen đấy”.
Mọi chuyện ăn, ở mà Tô Vũ chuẩn bị cho nàng đều vô cùng chu đáo, cái này Thẩm Nguyệt không chê được.
Tô Vũ thả chén trà trong tay xuống, nói: “Cô ăn nhà ta, ở nhà ta, lại còn khó chịu với những gì ta nói à?”
“Liên hồ ly, ngươi xem, hắn bắt đầu rồi đấy!”
Liên Thanh Châu ho khan mấy tiếng, nghĩ thầm sư phụ thế này đã là khách khí lắm rồi. Cũng may là công chúa mất trí nhớ, chứ nếu là trước kia thì nàng đâu có nói chuyện với sư phụ như thế này.
Tô Vũ nói: “Thanh Châu, chuẩn bị đi, chiều tối nay đưa công chúa về”.
Thẩm Nguyệt thấy Liên Thanh Châu muốn đi chuẩn bị, bèn hỏi: “Ngọc Nghiên sao rồi?”
Liên Thanh Châu đáp: “Công chúa yên tâm, nàng ta không sao. Hôm ấy nàng ta bị kiệu đẩy ngã nên ngất luôn, thành ra tránh được một kiếp.
“Không sao thì tốt rồi”, Thẩm Nguyệt yên lòng.
“Chẳng qua là sau khi biết công chúa xảy ra chuyện thì Ngọc Nghiên rất kích động, còn mặc kệ tất cả mà về phủ tướng quân, muốn Tần tướng quân ra ngoài cứu công chúa về”.
Đêm hôm đó, nhóm người đi lên núi đúng là do Tần Như Lương dẫn đầu.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi đã nói cho Ngọc Nghiên biết là ta vẫn ổn chưa?”
“Ta đã thông báo rồi, nàng đang ngày đêm trông ngóng đón công chúa về đây”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy ấm áp, nhất thời cũng muốn nhanh đi
Mọi người nhất trí nói lời khai giống hệt nhau theo sự sắp xếp của Liên Thanh Châu và Tô Vũ.
Không thể để lộ ra việc Thẩm Nguyệt ở bên ngoài hai ngày, bèn nói là đêm đó có một nhóm giang hồ du hiệp xông tới, giết chết hang ổ sơn tặc rồi cứu Thẩm Nguyệt xuống núi.
Nhưng khi ấy Thẩm Nguyệt hôn mê bất tỉnh, nên được đưa đến một trấn bên ngoài kinh nghỉ ngơi hai ngày, rồi hôm nay mới bình yên quay về.
Lúc chạng vạng, một cỗ xe ngựa dừng ở cửa sau, Thẩm Nguyệt sẽ được những người Tô Vũ tin tưởng lựa chọn đưa về phủ tướng quân.
Thẩm Nguyệt quay người lên xe ngựa, nàng và Tô Vũ mới tiếp xúc được hai ngày, nên cũng chẳng có lưu luyến gì.
Sau khi chào tạm biệt, nàng cũng không thèm quay lại nhìn.
Tô Vũ mặc áo xanh, sợi tóc như mực kéo dài sau ót, khoan thai đứng trong khung cửa, ngõ đá xanh phía sau làm nổi bật lên dáng vẻ của hắn, tĩnh mịch vô cùng.
Tô Vũ nhìn nàng lên xe ngựa rồi buông rèm xuống.
Cách lớp rèm, Tô Vũ khẽ nói với Thẩm Nguyệt: “Đi đường cẩn thận”.
Rõ ràng hai ngày trước có thể đưa nàng về nhà, nhưng vẫn muốn giữ nàng thêm hai ngày. Nhưng dù thế thì nàng cũng không thể ở đây mãi được, cuối cùng nàng vẫn sẽ rời đi.
Đợi đến khi Thẩm Nguyệt đi xa, Tô Vũ mới quay người vào cửa, hỏi Liên Thanh Châu: “Nói xem, về chuyện A Nguyệt bị bắt, ngươi đã tra được những gì?”